Ê-sai/64
Lời cầu-nguyện của dân Chúa
641 Ôi! ước gì Ngài xé rách các từng trời, Ngài ngự xuống và làm rúng-động các núi trước mặt Ngài, 2 như lửa đốt củi khô, như lửa làm sôi nước, hầu cho kẻ thù-nghịch biết danh Ngài, các dân-tộc run-rẩy trước mặt Ngài. 3 Khi Ngài đã làm những sự đáng sợ mà chúng tôi không trông-mong, thì Ngài ngự xuống, và các núi đều rúng-động trước mặt Ngài.
4 Từ xưa người ta chưa hề biết, tai chưa hề nghe, mắt chưa hề thấy ngoài Ngài có Đức Chúa Trời nào khác, hay vì kẻ trông-đợi mình mà làm những sự thể ấy. 5 Ngài đã đón-rước kẻ vui lòng làm sự công-bình, kẻ đi trong đường-lối Ngài và nhớ đến Ngài. Nầy, Ngài đã nổi giận vì chúng tôi phạm tội; đã lâu như vậy, thì còn được cứu sao?
6 Chúng tôi hết thảy đã trở nên như vật ô-uế, mọi việc công-bình của chúng tôi như áo nhớp; chúng tôi thảy đều héo như lá, và tội-ác chúng tôi như gió đùa mình đi. 7 Chẳng có ai kêu-cầu danh Ngài, hay là gắng sức đặng cầm lấy Ngài; vì Ngài đã ẩn mặt khỏi chúng tôi, để chúng tôi bị tiêu-mất bởi tội-ác mình.
8 Hỡi Đức Giê-hô-va, dầu vậy, bây giờ Ngài là Cha chúng tôi! Chúng tôi là đất sét, Ngài là thợ gốm chúng tôi; chúng tôi thảy là việc của tay Ngài. 9 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin Ngài chớ quá giận, đừng luôn-luôn nhớ đến tội-ác chúng tôi! Nầy, chúng tôi xin Ngài hãy đoái-xem, chúng tôi đều là dân Ngài! 10 Các thành thánh của Ngài đã nên đồng-vắng; Si-ôn đã trở nên đồng-vắng, Giê-ru-sa-lem đã trở nên hoang-vu. 11 Nhà thánh và đẹp-đẽ của chúng tôi, tức là nơi tổ-phụ chúng tôi ngợi-khen Ngài, thì đã bị lửa đốt-cháy rồi; mọi nơi vui-vẻ của chúng tôi đều đã bị hủy-hoại. 12 Hỡi Đức Giê-hô-va, đã đến nỗi nầy, Ngài còn nín-nhịn được sao? Có lẽ nào Ngài cứ làm thinh, khiến chúng tôi chịu khổ không ngần?