Biên dịch:Nam Ông mộng lục/Thiên 16

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Nam Ông mộng lục của Hồ Nguyên Trừng, do Wikisource dịch từ tiếng Trung Quốc
Ni sư đức hạnh

尼師德行
Ni sư đức hạnh

清凉尼師,俗姓范氏,交趾世祿家女。出家,庵居清凉山,毀服苦行,戒律精勤,慧觧通暢。常習禪定,面貌酷似羅漢,遠近僧俗,莫不敬仰,蔚為一國尼徒宗師, 與諸大德齊名。洪武間,陳藝王賜號慧通大師,既老,移居望東山。

Thanh Lương ni sư tục tính Phạm thị, Giao Chỉ thế lộc gia nữ. Xuất gia, am cư Thanh Lương sơn. Hủy phục khổ hạnh, giới luật tinh cần, tuệ giải thông sướng, thường tập thiền định, diện mạo khốc tự La Hán, viễn cận tăng tục mạc bất kính ngưỡng, uất vi nhất quốc ni đồ tông sư, dữ chư đại đức tề danh. Hồng Vũ gian, Trần Nghệ Vương tứ hiệu Tuệ Thông đại sư. Ký lão di cư vọng Đông Sơn.


一日,忽謂其徒曰:吾欲以此幻軀,施與虎狼一飽。乃入深山,兀坐,絕食三七日,虎狼日 日環踞,莫敢近。其徒懇請,還庵,閉門入定,經一夏,乃集衆說法,因而奄然坐化,年八十餘。荼毗,有舍利甚多,官為建塔于本山焉。

Nhất nhật hốt vị kỳ đồ viết "Ngô dục dĩ thử huyễn khu thí dữ hổ lang nhất bão". Nãi nhập thâm sơn ngột tọa, tuyệt thực tam thất nhật, hổ lang nhật hoàn cứ, mạc cảm cận. Kỳ đồ khẩn thỉnh hoàn am. Bế môn nhập định kinh nhất hạ, nãi tập chúng thuyết pháp, nhân nhi yêm nhiên tọa hóa, niên bát thập dư. Đồ tì hữu xá lị thậm đa. Quan vị kiến tháp vu bản sơn yên.


先是,嘗囑弟子: 吾去 後,當分取吾骨留此間,磨洗人疾病。至收骨時,衆議不忍,乃盡函封。經宿,忽得肘骨在函外桌上,衆皆異其靈驗。後凡有人以病來禱,弟子磨水,與之一洗, 莫不立愈。其誓願弘深,乃至如此。

Tiên thị, thường chúc đệ tử "Ngô khứ hậu, đương phân ngô cốt, lưu thử gian ma tẩy nhân tật bệnh". Chí thu cốt thời, chúng nghị bất nhẫn, nãi tận hàm phong. Kinh túc, hốt đắc chẩu cốt tại hàm ngoại trác thượng, chúng giai dị kỳ linh nghiệm. Hậu phàm hữu nhân dĩ bệnh lai đảo, đệ tử ma thủy dữ chi nhất tầy, nạc bất ứng dũ. Kỳ thệ nguyện hoẳng thâm nãi chí như thử.

Dịch nghĩa[sửa]

Ni sư đức hạnh


Vị ni sư Thanh Lương tục tính Phạm thị, con gái nhà thế gia ở Giao Chỉ. Xuất gia, tu ở am núi Thanh Lương. Bỏ y phục khổ hạnh, giữ giới luật tinh cần, được mắt tuệ thông suốt, thường tập ngồi thiền định, diện mạo hốc hác như La Hán, xa gần tăng ni người đời không ai không ngưỡng mộ, trở thành tông sư ni đồ một nước, danh tiếng ngang với các đại đức. Khoảng năm Hồng Vũ, Trần Nghệ Vương ban hiệu "Tuệ Thông đại sư".

Lúc già, dời về ở Đông Sơn. Một hôm, sư bỗng bảo với đệ tử rằng "Ta muốn đem tấm thân vớ vẩn này thí cho hổ sói một bữa no". Bèn vào núi sâu ngồi thiền, tuyệt thực hai mươi mốt hôm, hổ sói ngày ngày ngồi quanh, không dám đến gần. Đồ đệ cố mời trở về am. Đóng cửa nhập định qua mùa hè, bèn tập chúng giảng đạo, nhân đó bỗng yên nhiên ngồi mà hóa, tuổi ngoài tám mươi. Lúc hỏa táng có rất nhiều xá lỵ. Quan cho xây tháp ngay trên núi ấy.

Trước đó, từng dặn các đệ tử "Sau khi ta đi, nên chia xương ta, lưu lại đây mài rửa tật bệnh người đời. Đến lúc nhặt xương, mọi người bàn không nỡ, bèn đặt hết vào rồi phong lại. Qua một đêm, bỗng được chiếc xương cùi tay ngoài hộp trên bàn, mọi người đều ngạc nhiên về sự linh nghiệm. Sau, phàm có người mắc bệnh đến cầu, đệ tử mài với nước cho rửa, không ai là không khỏi bệnh ngay. Sự thề nguyền có thể lớn sâu đến như thế đấy.