Bước tới nội dung

Châm ngôn/14

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Châm ngôn của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 14

141 Người nữ khôn-ngoan xây-cất nhà mình;
Song kẻ ngu-dại lấy tay mình mà phá-hủy nó đi.
2 Ai đi theo sự ngay-thẳng kính-sợ Đức Giê-hô-va;
Còn ai ăn-ở tà-vạy khinh-bỉ Ngài,
3 Trong miệng kẻ ngu-dại có cây roi đánh phạt sự kiêu-ngạo nó;
Song môi người khôn-ngoan giữ lấy người.
4 Đâu không có bò, đó máng cỏ trống-không;
Nhưng nhiều hoa-lợi do nơi sức bò đực mà ra.
5 Người chứng trung-thành không hề nói dối;
Còn kẻ làm chứng gian buông lời dối-trá.
6 Kẻ nhạo-báng tìm khôn-ngoan, mà không gặp;
Song sự tri-thức lấy làm dễ cho người thông-sáng.
7 Hãy dan xa khỏi mặt kẻ ngu-muội,
Con sẽ chẳng tìm được môi khôn-ngoan nơi nó.
8 Sự trí-huệ của người khôn-khéo, ấy là hiểu rõ đường-lối mình;
Nhưng sự điên-cuồng của kẻ ngu-muội là sự phỉnh-gạt.
9 Kẻ ngu-dại bỉ-báng tội-lỗi;
Nhưng người ngay-thẳng có được ơn của Đức Chúa Trời.

10 Lòng nhìn-biết sự cay-đắng của lòng;
Một người ngoại không chia vui với nó được.
11 Nhà kẻ gian-ác sẽ bị đánh-đổ;
Song trại người ngay-thẳng sẽ được hưng-thạnh.
12 Có một con đường coi dường chánh-đáng cho loài người;
Nhưng đến cuối-cùng nó thành ra nẻo sự chết.
13 Dầu trong lúc cười-cợt lòng vẫn buồn-thảm;
Và cuối-cùng sự vui, ấy là đều sầu-não.
14 Lòng kẻ nào lìa xa Đức Chúa Trời sẽ được no-nê sự kết-quả của mình;
Còn người lành nhờ chính mình mà được thỏa nguyện.
15 Kẻ ngu-dốt tin hết mọi lời;
Nhưng người khôn-khéo xem-xét các bước mình.
16 Người khôn-ngoan sợ và tránh khỏi đều ác;
Song kẻ ngu-muội ở xấc-xược, và có lòng cậy mình.
17 Người nóng-nảy làm điên làm dại;
Và kẻ toan mưu ác bị ghét.
18 Kẻ ngu-muội được sự điên-dại làm cơ-nghiệp;
Song người khôn-ngoan được đội mão triều-thiên bằng tri-thức.
19 Người ác phục trước mặt người thiện;
Và kẻ dữ cúi lạy ở ngoài cửa người công-bình.
20 Người nghèo-khó dầu láng-giềng cũng ghét bỏ;
Nhưng bằng-hữu của người giàu thì nhiều thay,
21 Ai khinh-bỉ kẻ lân-cận mình phạm tội;
Còn ai thương-xót người khốn-khó lấy làm có phước thay.
22 Kẻ toan mưu ác há chẳng lầm-lạc sao?
Còn nhơn-từ và chân-thật thuộc về người toan mưu thiện.
23 Trong các thứ công-việc đều có ích-lợi;
Nhưng miệng nói nhiều chỉ dẫn đến sự thiếu-thốn.
24 Giàu-có là mão triều-thiên cho người khôn-ngoan;
Còn điên-cuồng của kẻ ngây-dại chỉ là điên-cuồng.
25 Kẻ làm chứng chơn-thật giải-cứu linh-hồn người ta;
Song kẻ nào nói dối gây sự phỉnh-gạt.
26 Trong sự kính-sợ Đức Giê-hô-va có nơi nương-cậy vững-chắc;
Và con-cái Ngài sẽ được một nơi ẩn-núp.
27 Sự kính-sợ Đức Giê-hô-va vốn một nguồn sự sống,
Đặng khiến người ta tránh-khỏi bẫy sự chết.
28 Dân-sự đông-đảo, ấy là sự vinh-hiển của vua;
Còn dân-sự ít, ấy khiến cho quan tướng bị bại.
29 Kẻ nào chậm nóng-giận có thông-sáng lớn;
Nhưng ai hay nóng-nảy tôn lên sự điên-cuồng.
30 Lòng bình-tịnh là sự sống của thân-thể;
Còn sự ghen-ghét là đồ mục của xương-cốt.
31 Kẻ hà-hiếp người nghèo-khổ làm nhục Đấng tạo-hoá mình;
Còn ai thương-xót người bần-cùng tôn-trọng Ngài.
32 Kẻ ác bị đánh đổ trong sự gian-ác mình;
Nhưng kẻ công-bình vẫn có nơi nương-cậy, dầu trong khi chết.
33 Sự khôn-ngoan ở tại lòng người thông-sáng;
Còn đều ở trong lòng kẻ ngu-muội được lộ ra.
34 Sự công-bình làm cho nước cao-trọng;

Song tội-lỗi là sự hổ-thẹn cho các dân-tộc.
35 Vua làm ơn cho tôi-tớ nào ăn-ở khôn-sáng;
Nhưng cơn thạnh-nộ vua nổi nghịch cùng kẻ gây sự hổ-thẹn.