Bước tới nội dung

Châm ngôn/17

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Châm ngôn của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 17

171 Thà một miếng bánh khô mà hòa-thuận,
Còn hơn là nhà đầy thịt tế-lễ lại cãi-lộn nhau.
2 Tôi-tớ khôn-sáng sẽ quản-trị con trai làm xấu-hổ,
Và được hưởng phần cơ-nghiệp giữa các anh em.
3 Nồi dót để luyện bạc, lò để luyện vàng;
Nhưng Đức Giê-hô-va thử lòng của loài người.
4 Kẻ làm ác chăm-chỉ về môi gian-ác;
Kẻ hay nói dối lắng tai nghe lưỡi độc-hiểm.
5 Ai nhạo-báng người bần-cùng sỉ-nhục Đấng tạo-hóa mình;
Ai vui-mừng về tai-họa sẽ chẳng được thoát-khỏi bị phạt.
6 Mão triều-thiên của ông già, ấy là con-cháu;
Còn vinh-hiển của con-cái, ấy là ông cha.

7 Lời tốt-lành không xứng với kẻ ngu;
Môi miệng giả-dối lại càng ít xứng cho vua-chúa thay.
8 Của hối-lộ giống như viên ngọc quí trước mặt ai được nó;
Dầu nó xây trở phía nào, cũng được may-mắn.
9 Kẻ nào lấp giấu tội-lỗi tìm-cầu đều tình-ái;
Còn ai nhắc lập lại đều gì chia-rẽ bạn-bậu thiết-cốt.
10 Lời quở-trách thấm sâu vào người khôn-ngoan,
Hơn là trăm roi đánh vào kẻ ngu-muội.
11 Kẻ gian-ác chỉ tìm đều phản-nghịch;
Vì vậy sẽ sai một sứ-giả dữ-tợn đi hãm đánh nó.
12 Thà người ta gặp gấu cái bị cướp con,
Hơn là gặp kẻ ngây-dại theo điên-cuồng nó.
13 Tai-họa không hề lìa khỏi nhà
Của kẻ lấy ác trả thiện.
14 Khởi đầu tranh-cạnh, ấy như người ta mở đường nước chảy;
Vậy, khá thôi cãi-lẫy trước khi đánh lộn.
15 Ai xưng kẻ ác là công-bình, và kẻ nào lên án cho người công-bình,
Cả hai đều lấy làm gớm-ghiếc cho Đức Giê-hô-va.
16 Kẻ ngu-muội thiếu trí hiểu,
Thế thì bạc trong tay hắn mua khôn-ngoan mà chi?
17 Bằng-hữu thương-mến nhau luôn luôn;
Và anh em sanh ra để giúp-đỡ trong lúc hoạn-nạn.
18 Kẻ ngu-muội giao tay,
Chịu làm bảo-lãnh trước mặt kẻ lân-cận mình.
19 Ai ưa tranh-cạnh ưa tội-lỗi;
Ai xây-cất cửa mình cao kiếm đều hư-sập.
20 Kẻ nào có lòng vạy-vò không tìm được phước-hạnh;
Và ai có lưỡi gian-tà sẽ sa vào tai-hại.
21 Ai sanh con ngu-muội ắt sẽ có buồn-rầu;
Còn cha của kẻ ngây-dại chẳng được vui-vẻ.
22 Lòng vui-mừng vốn một phương thuốc hay;
Còn trí nao-sờn làm xương-cốt khô-héo.
23 Người gian-ác lãnh nhẹm của hối-lộ,
Đặng làm sai-lệch các lối xét-đoán.
24 Có sự khôn-ngoan trước mặt người thông-sáng;
Song con mắt kẻ ngu-muội ở nơi địa-cực.
25 Con ngu-muội là một đều buồn-rầu cho cha,
Và một sự cay-đắng cho mẹ đã sanh-đẻ nó.
26 Lấy làm chẳng tốt mà phạt vạ người công-bình,
Hay là đánh người tước-vị vì cớ lòng ngay-thẳng của họ.
27 Người nào kiêng lời nói mình có tri-thức;
Còn người có tánh ôn-hàn là một người thông-sáng.
28 Khi nín-lặng, dầu người ngu-dại, cũng được cầm bằng khôn-ngoan;
Còn kẻ nào ngậm môi-miệng mình lại được kể là thông-sáng.