Bước tới nội dung

Gia-cơ/2

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
(Đổi hướng từ Gia-cơ/Chương 2)
Gia-cơ của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 2

Đừng tây-vị ai

21 Hỡi anh em, anh em đã tin đến Đức Chúa Jêsus-Christ, là Chúa vinh-hiển chúng ta, thì chớ có tây-vị người nào. 2 Giả sử có người đeo nhẫn vàng, mặc áo đẹp, vào nơi hội anh em, lại có người nghèo, quần-áo rách-rưới, cũng vào nữa; 3 nếu anh em ngó kẻ mặc áo đẹp, mà nói rằng: Mời ngồi đây, là chỗ tử-tế; lại nói với người nghèo rằng: Hãy đứng đó, hoặc ngồi dưới bệ chơn ta, — 4 thế có phải anh em tự mình phân-biệt ra và lấy ý xấu mà xét-đoán không?

5 Hỡi anh em rất yêu-dấu, hãy nghe nầy: Đức Chúa Trời há chẳng lựa kẻ nghèo theo đời nầy đặng làm cho trở nên giàu trong đức-tin, và kế-tự nước Ngài đã hứa cho kẻ kính-mến Ngài hay sao? 6 Mà anh em lại khinh-dể kẻ nghèo! Há chẳng phải kẻ giàu đã hà-hiếp anh em, kéo anh em đến trước tòa án sao? 7 Há chẳng phải họ phạm thượng đến danh tốt đã lấy đặt cho anh em sao?

8 Thật vậy, nếu anh em vâng-giữ cho trọn-vẹn luật-pháp tôn-trọng, theo như Kinh-thánh rằng: Hãy yêu người lân-cận như mình,[1] thì anh em ăn-ở tốt lắm. 9 Nhưng nếu anh em tây-vị người ta, thì phạm tội, luật-pháp bèn định tội anh em như kẻ phạm phép. 10 Vì người nào giữ trọn luật-pháp, mà phạm một điều-răn, thì cũng đáng tội như đã phạm hết thảy. 11 Vả, Đấng đã phán rằng: Chớ phạm tội tà-dâm, cũng có phán rằng: Chớ giết người.[2] Vậy, nếu ngươi không phạm tội tà-dâm, nhưng phạm tội giết người, thì ngươi là kẻ phạm luật-pháp. 12 Hãy nói và làm dường như phải chịu luật-pháp tự-do đoán-xét mình. 13 Sự đoán-xét không thương-xót kẻ chẳng làm sự thương-xót; nhưng sự thương-xót thắng sự đoán-xét.

Đức-tin không có việc lành thì chết

14 Hỡi anh em, nếu ai nói mình có đức-tin, song không có việc làm, thì ích chi chăng? Đức-tin đó cứu người ấy được chăng? 15 Ví thử có anh em hoặc chị em nào không quần áo mặc, thiếu của ăn uống hằng ngày, 16 mà một kẻ trong anh em nói với họ rằng: Hãy đi cho bình-an, hãy sưởi cho ấm và ăn cho no, nhưng không cho họ đồ cần-dùng về phần xác, thì có ích gì chăng? 17 Về đức-tin, cũng một lẽ ấy; nếu đức-tin không sanh ra việc làm, thì tự mình nó chết.

18 Hoặc có kẻ nói: Ngươi có đức-tin, còn ta có việc làm. Hãy chỉ cho ta đức-tin của ngươi không có việc làm, rồi ta sẽ chỉ cho ngươi đức-tin bởi việc làm của ta. 19 Ngươi tin rằng chỉ có một Đức Chúa Trời mà thôi, ngươi tin phải; ma-quỉ cũng tin như vậy và run-sợ. 20 Nhưng, hỡi người vô-tri kia, ngươi muốn biết chắc rằng đức-tin không có việc làm là vô-ích chăng? 21 Áp-ra-ham, tổ-phụ chúng ta, khi dâng con mình là Y-sác trên bàn-thờ, há chẳng từng cậy việc làm được xưng công-bình hay sao? 22 Thế thì, ngươi thấy đức-tin đồng công với việc làm, và nhờ việc làm mà đức-tin được trọn-vẹn. 23 Vậy được ứng-nghiệm lời Kinh-thánh rằng: Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời, và đều đó kể là công-bình cho người;[3] và người được gọi là bạn Đức Chúa Trời. 24 Nhơn đó anh em biết người ta cậy việc làm được xưng công-bình, chớ chẳng những là cậy đức-tin mà thôi. 25 Đồng một thể ấy, kỵ-nữ Ra-háp tiếp-rước các sứ-giả và khiến họ noi đường khác mà đi, người há chẳng phải cậy việc làm mà được xưng công-bình sao? 26 Vả, xác chẳng có hồn thì chết, đức-tin không có việc làm cũng chết như vậy.

  1. Lê-vi ký 19 : 18.
  2. Xuất Ê-díp-tô ký 20:13, 14; Phục-truyền 5 : 17.
  3. Sáng-thế ký 15 : 6.