Hê-bơ-rơ/10

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
(Đổi hướng từ Hê-bơ-rơ/Chương 10)
Hê-bơ-rơ của không rõ, do Phan Khôi dịch
Đoạn 10

Luật-pháp là bóng của các sự lành ngày sau. — Chỉ có tế-lễ của Đấng Christ là đủ

101 Vả, luật-pháp chỉ là bóng của sự tốt-lành ngày sau, không có hình thật của các vật, nên không bao giờ cậy tế-lễ mỗi năm hằng dâng như vậy, mà khiến kẻ đến gần Đức Chúa Trời trở nên trọn-lành được. 2 Nếu được, thì những kẻ thờ-phượng đã một lần được sạch rồi, lương-tâm họ không còn biết tội nữa, nhơn đó, há chẳng thôi dâng tế-lễ hay sao? 3 Trái lại, những tế-lễ đó chẳng qua là mỗi năm nhắc cho nhớ lại tội-lỗi. 4 Vì huyết của bò đực và dê đực không thể cất tội-lỗi đi được.

5 Bởi vậy cho nên, Đấng Christ khi vào thế-gian, phán rằng:

Chúa chẳng muốn hi-sinh, cũng chẳng muốn lễ-vật,
Nhưng Chúa đã sắm-sửa một thân-thể cho tôi.
6 Chúa chẳng nhậm của-lễ thiêu, cũng chẳng nhậm của-lễ chuộc tội.
7 Tôi bèn nói: Hỡi Đức Chúa Trời, nầy tôi đến —
Trong sách có chép về tôi —
Tôi đến để làm theo ý-muốn Chúa.[1]

8 Trước đã nói: Chúa chẳng muốn, chẳng nhậm những hi-sinh, lễ-vật, của-lễ thiêu, của-lễ chuộc tội, đó là theo luật-pháp dạy; sau lại nói: Đây nầy, tôi đến để làm theo ý-muốn Chúa. 9 Vậy thì, Chúa đã bỏ đều trước, đặng lập đều sau. 10 Ấy là theo ý-muốn đó mà chúng ta được nên thánh nhờ sự dâng thân-thể của Đức Chúa Jêsus-Christ một lần đủ cả.

11 Phàm thầy tế-lễ mỗi ngày đứng hầu việc và năng dâng của-lễ đồng một thức, là của-lễ không bao giờ cất tội-lỗi được, 12 còn như Đấng nầy, đã vì tội-lỗi dâng chỉ một của-lễ, rồi ngồi đời đời bên hữu Đức Chúa Trời, 13 từ rày về sau đương đợi những kẻ thù-nghịch Ngài bị để làm bệ dưới chơn Ngài vậy. 14 Vì nhờ dâng chỉ một của tế-lễ, Ngài làm cho những kẻ nên thánh được trọn-vẹn đời đời. 15 Đức Thánh-Linh cũng làm chứng cho chúng ta như vậy; vì đã phán rằng:

16 Chúa phán: Nầy là giao-ước ta lập với chúng nó
Sau những ngày đó,
Ta sẽ để luật-pháp ta vào lòng chúng nó
Và ghi-tạc nơi trí-khôn,
17 Lại phán:
Ta sẽ chẳng còn nhớ đến tội-lỗi gian-ác của chúng nó nữa.[2]

18 Bởi hễ có sự tha-thứ thì không cần dâng của-lễ vì tội-lỗi nữa.

II. — Các đều nên làm: đức-tin và đời của tín-đồ
(Từ 10 : 19 đến 13 : 25)

Khuyên phải trông-cậy, tin chắc, trung-tín và nhịn-nhục

19 Hỡi anh em, vì chúng ta nhờ huyết Đức Chúa Jêsus được dạn-dĩ vào nơi rất thánh, 20 bởi đường mới và sống mà Ngài đã mở ngang qua cái màn, nghĩa là ngang qua xác Ngài, 21 lại vì chúng ta có một thầy tế-lễ lớn đã lập lên cai-trị nhà Đức Chúa Trời, 22 nên chúng ta hãy lấy lòng thật-thà với đức-tin đầy-dẫy trọn-vẹn, lòng được tưới sạch khỏi lương-tâm xấu, thân-thể rửa bằng nước trong, mà đến gần Chúa. 23 Hãy cầm-giữ sự làm chứng về đều trông-cậy chúng ta chẳng chuyển-lay, vì Đấng đã hứa cùng chúng ta là thành-tín. 24 Ai nấy hãy coi-sóc nhau để khuyên-giục về lòng yêu-thương và việc tốt-lành; 25 chớ bỏ sự nhóm lại như mấy kẻ quen làm, nhưng phải khuyên-bảo nhau, và hễ anh em thấy ngày ấy hầu gần chừng nào, thì càng phải làm như vậy chừng nấy.

26 Vì nếu chúng ta đã nhận biết lẽ thật rồi, mà lại cố-ý phạm tội, thì không còn có tế-lễ chuộc tội nữa, 27 nhưng chỉ có sự đợi-chờ kinh-khiếp về sự phán-xét, và lửa hừng sẽ đốt cháy kẻ bội-nghịch mà thôi. 28 Ai đã phạm luật-pháp Môi-se, nếu có hai ba người làm chứng, thì chết đi không thương-xót, 29 huống chi kẻ giày-đạp Con Đức Chúa Trời, coi huyết của giao-ước, tức là huyết mà mình nhờ nên thánh, là ô-uế, lại khinh-lờn Đức Thánh-Linh ban ơn, thì anh em há chẳng tưởng rằng người ấy đáng bị hình rất nghiêm đoán-phạt hay sao? 30 Vì chúng ta biết Đấng đã phán rằng: Sự trả thù thuộc về ta; ta sẽ báo-ứng,[3] ấy là lời Chúa phán. Lại rằng: Chúa sẽ xét-đoán dân mình.[3] 31 Sa vào tay Đức Chúa Trời hằng sống là sự đáng kinh-khiếp thay!

32 Hãy nhớ lại những lúc ban đầu đó, anh em đã được soi-sáng rồi, bèn chịu cơn chiến-trận lớn về những sự đau-đớn: 33 phần thì chịu sỉ-nhục, gặp gian-nan, như làm trò cho thiên-hạ xem, phần thì chia khổ với những kẻ bị đối-đãi đồng một cách. 34 Vì anh em đã thương-xót kẻ bị tù, và vui lòng chịu của-cải mình bị cướp, bởi biết mình có của-cải quí hơn hằng còn luôn. 35 Vậy chớ bỏ lòng dạn-dĩ mình, vốn có một phần thưởng lớn đã để dành cho. 36 Vì anh em cần phải nhịn-nhục, hầu cho khi đã làm theo ý-muốn Đức Chúa Trời rồi, thì được như lời đã hứa cho mình.

37 Còn ít lâu, thật ít lâu nữa,
Thì Đấng đến sẽ đến; Ngài không chậm-trễ đâu.
38 Người công-bình của ta sẽ cậy đức-tin mà sống,
Nhưng nếu lui đi thì linh-hồn ta chẳng lấy làm đẹp chút nào.[4]

39 Về phần chúng ta, nào phải là kẻ lui đi cho hư-mất đâu, bèn là kẻ giữ đức-tin cho linh-hồn được cứu-rỗi.

  1. Thi-thiên 40:6-8.
  2. Giê-rê-mi 31:33, 34.
  3. a ă Phục-truyền 32: 35, 36.
  4. Ha-ba-cúc 2:3, 4.