II Cô-rinh-tô/10

Văn thư lưu trữ mở Wikisource

III. —Phao-lô đối-đáp cùng kẻ nghịch, binh-vực chức sứ-đồ mình
(Đoạn 10 đến 12)

Dầu có mặt hay vắng, Phao-lô cũng cứ một mực

101 Tôi là Phao-lô, bởi sự nhu-mì, nhơn-từ của Đấng Christ mà xin anh em, — tôi là người hèn-hạ lắm trong khi gặp mặt giữa anh em, nhưng lúc vắng mặt, đối với anh em, tỏ ra biết bao là dạn-dĩ! — 2 tôi nài-xin anh em chớ ép tôi, khi tôi sẽ có mặt, phải dùng sự dạn-dĩ mà tôi toan dùng nghịch cùng mấy kẻ kia tưởng chúng tôi ăn-ở theo xác-thịt. 3 Vì chúng tôi dầu sống trong xác-thịt, chớ chẳng tranh-chiến theo xác-thịt. 4 Vả, những khí-giới mà chúng tôi dùng để chiến-tranh là không phải thuộc về xác-thịt đâu, bèn là bởi quyền-năng của Đức Chúa Trời, có sức-mạnh để đạp-đổ các đồn-lũy: 5 nhờ khí-giới đó chúng tôi đánh đổ các lý-luận, mọi sự cao tự nổi lên nghịch cùng sự hiểu-biết Đức Chúa Trời, và bắt hết các ý-tưởng làm tôi vâng-phục Đấng Christ. 6 Cũng nhờ khí-giới đó, chúng tôi sẵn-sàng phạt mọi kẻ chẳng phục, khi anh em đã chịu lụy trọn rồi.

7 Anh em cứ xem bề ngoài sao? Bằng có ai quyết mình thuộc về Đấng Christ, hãy ngẫm-nghĩ rằng nếu người thuộc về Đấng Christ, thì chúng tôi cũng thuộc về Ngài. 8 Dầu khi tôi khoe mình khí quá về quyền-phép Chúa đã ban cho chúng tôi, để gây-dựng anh em, chớ chẳng phải để hủy-diệt, thì tôi sẽ không hổ-thẹn; 9 song tôi chẳng muốn làm bộ dọa anh em bằng thơ-từ của tôi. 10 Có người nói rằng các thơ của người nặng lời và bạo-mạnh; nhưng đến khi có mặt thì người yếu-đuối và lời nói chẳng có giá gì. 11 Kẻ nói như vậy, hãy nghĩ rằng khi chúng tôi vắng mặt, lời trong thơ thể nào, thì khi có mặt, việc làm cũng thể ấy.

Phần Phao-lô trong chức sứ-đồ

12 Thật chúng tôi không dám bằng vai hoặc sánh mình với những người kia, là kẻ hay tự phô mình. Nhưng lấy mình đo mình, lấy mình so-sánh với mình, thì họ tỏ ra ít trí-khôn. 13 Về phần chúng tôi, chẳng muốn khoe mình quá mực, chỉ theo mực về địa-phận mà Đức Chúa Trời đã chỉ-định cho chúng tôi tới đến anh em. 14 Bởi chưng chúng tôi chẳng vượt quá mực mình, như thể chúng tôi không đến cùng anh em, vì thật chúng tôi đã đem Tin-lành của Đấng Christ mà đến nơi anh em trước hết. 15 Chúng tôi không khoe mình quá mực, cũng không khoe về việc người khác làm; nhưng mong rằng đức-tin của anh em thêm lên, thì công-việc chúng tôi cũng sẽ lớn lên thêm giữa anh em, theo giới-hạn đã định cho chúng tôi, và công-việc ấy càng mở-mang, 16 cho đến nỗi chúng tôi sẽ có thể truyền Tin-lành ra đến các xứ xa hơn xứ anh em, song chúng tôi không hề khoe mình về việc đã làm trong địa-phận của người khác. 17 Nhưng ai khoe mình, hãy khoe mình trong Chúa. 18 Vì ấy chẳng phải là kẻ tự phô mình đáng được ưng-chịu, bèn là kẻ mà Chúa gởi-gắm.