II Cô-rinh-tô/7

Văn thư lưu trữ mở Wikisource

71 Hỡi những kẻ rất yêu-dấu của tôi, chúng ta đã có lời hứa dường ấy, thì hãy làm cho mình sạch khỏi mọi sự dơ-bẩn phần xác-thịt và phần thần-linh, lại lấy sự kính-sợ Đức Chúa Trời mà làm cho trọn việc nên thánh của chúng ta.

Phao-lô được yên-ủi bởi người Cô-rinh-tô

2 Hãy mở lòng anh em cho chúng tôi: chúng tôi chẳng có làm hại ai, lừa-dối ai, thủ lợi ai. 3 Tôi chẳng nói đều đó để buộc tội anh em; vì tôi đã nói rằng lòng chúng tôi thuộc về anh em, dầu sống hay chết cũng vậy. 4 Tôi nói với anh em cách bạo-dạn; tôi có nhiều lẽ khoe mình vì anh em; tôi được đầy sự yên-ủi, tôi được vui-mừng quá bội ở giữa mọi sự khó-khăn. 5 Vả, khi chúng tôi đến trong xứ Ma-xê-đoan, xác-thịt chẳng được yên-nghỉ chút nào. Chúng tôi khốn-đốn đủ mọi cách: ngoài thì có sự chiến-trận, trong thì có sự lo-sợ. 6 Nhưng Đức Chúa Trời là Đấng yên-ủi kẻ ngã lòng, đã yên-ủi tôi bởi Tít đến nơi; 7 không những bởi người đến mà thôi, nhưng lại bởi sự yên-ủi người đã nhận-lãnh nơi anh em nữa: người có nói cho chúng tôi biết anh em rất ao-ước, khóc-lóc, và có lòng sốt-sắng đối với tôi, đều đó làm cho tôi càng vui-mừng thêm.

Sự buồn-rầu theo ý Đức Chúa Trời

8 Dầu nhơn bức thơ tôi, đã làm cho anh em buồn-rầu, thì tôi chẳng lấy làm phàn-nàn; mà nếu trước đã phàn-nàn (vì tôi thấy bức thơ ấy ít nữa cũng làm cho anh em buồn-rầu trong một lúc), 9 nay tôi lại mừng, không phải mừng về sự anh em đã phải buồn-rầu, song mừng về sự buồn-rầu làm cho anh em sanh lòng hối-cải. Thật, anh em đã buồn-rầu theo ý Đức Chúa Trời, đến nỗi chưa chịu thiệt-hại bởi chúng tôi chút nào. 10 Vì sự buồn-rầu theo ý Đức Chúa Trời sanh ra sự hối-cải, và sự hối-cải dẫn đến sự rỗi linh-hồn; về sự đó người ta chẳng hề ăn-năn, còn sự buồn-rầu theo thế-gian sanh ra sự chết. 11 Vậy, hãy xem, sự buồn-rầu theo ý Đức Chúa Trời sanh ra sự ân-cần trong anh em là dường nào! Lại có sự chữa-chối, buồn-giận, răn-sợ, sốt-sắng, nông-nả, trách-phạt là dường nào! Anh em đã tỏ ra cho ai nấy đều biết rằng mình vốn là thanh-sạch trong việc đó.

12 Lại còn, nếu tôi đã viết thơ cho anh em, ấy không phải vì cớ kẻ làm sự trái-nghịch, cũng không phải vì cớ kẻ chịu sự trái-nghịch; nhưng hầu cho lòng anh em yêu-chuộng chúng tôi được tỏ ra giữa anh em ở trước mặt Đức Chúa Trời. 13 Ấy là đều đã yên-ủi chúng tôi. Nhơn sự yên-ủi đó chúng tôi lại được sự vui-mừng càng lớn hơn nữa, khi thấy sự vui-mừng của Tít; vì anh em thảy đều đã để cho tâm-thần người được yên-lặng. 14 Nếu tôi đã khoe mình với Tít về anh em trong sự gì, thì tôi cũng chẳng hổ-thẹn; nhưng vì chúng tôi đã thường nói đều thật với anh em, nên lời khen về anh em mà chúng tôi khoe với Tít cũng thấy là thật. 15 Khi người nhớ đến sự vâng lời của anh em hết thảy, và anh em tiếp người cách sợ-sệt run-rẩy dường nào, thì tình yêu-thương của người đối với anh em càng bội lên. 16 Tôi vui-mừng vì có thể tin-cậy anh em trong mọi sự.