Khải huyền/12

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Khải huyền của Thánh sử Gioan, do Phan Khôi dịch
Đoạn 12

Người đờn-bà có thai và con rồng

121 Đoạn, trên trời hiện ra một dấu lớn: một người đờn-bà có mặt trời bao-bọc, dưới chơn có mặt trăng, và trên đầu có mão triều-thiên bằng mười hai ngôi sao. 2 Người có thai, và kêu-la vì nhọc-nhằn và đau đẻ. 3 Trên trời cũng hiện ra một dấu khác nữa: là một con rồng lớn sắc đỏ, có bảy đầu, mười sừng, và trên đầu có bảy mão triều-thiên. 4 Đuôi kéo một phần ba các ngôi sao trên trời, đem quăng xuống đất; con rồng ấy chực trước người đờn-bà gần đẻ, hầu cho khi đẻ ra thì nuốt con người đi.

5 Người sanh một con trai, con trai ấy sẽ dùng gậy sắt mà cai-trị mọi dân-tộc; đứa trẻ ấy được tiếp lên tới Đức Chúa Trời, và nơi ngôi Ngài. 6 Còn người đờn-bà, thì trốn vào đồng vắng, tại đó người đã có một nơi ở mà Đức Chúa Trời đã sửa-soạn cho, để nuôi mình trong một ngàn hai trăm sáu mươi ngày.

Rồng bị thua các thiên-sứ

7 Bấy giờ có một cuộc chiến-đấu trên trời: Mi-chen và các sứ người tranh-chiến cùng con rồng, rồng cũng cùng các sứ mình tranh-chiến lại; 8 song chúng nó không thắng, và chẳng còn thấy nơi chúng nó ở trên trời nữa. 9 Con rồng lớn đó bị quăng xuống, tức là con rắn xưa, gọi là ma-quỉ và Sa-tan, dỗ-dành cả thiên-hạ; nó đã bị quăng xuống đất, các sứ nó cũng bị quăng xuống với nó.

10 Tôi lại nghe trên trời có tiếng lớn rằng:

Bây giờ sự cứu-rỗi, quyền-năng, và nước Đức Chúa Trời chúng ta đã đến cùng quyền-phép của Đấng Christ Ngài nữa; vì kẻ kiện-cáo anh em chúng ta, kẻ ngày đêm kiện-cáo chúng ta trước mặt Đức Chúa Trời, nay đã bị quăng xuống rồi. 11 Chúng đã thắng nó bởi huyết Chiên Con và bởi lời làm chứng của mình; chúng chẳng tiếc sự sống mình cho đến chết. 12 Bởi vậy, hỡi các từng trời và các đấng ở đó, hãy vui-mừng đi! Khốn-nạn cho đất và biển! vì ma-quỉ biết thì-giờ mình còn chẳng bao nhiêu, nên giận hoảng mà đến cùng các ngươi.

Rồng bắt-bớ người đờn-bà và con-cái người

13 Khi rồng thấy mình bị quăng xuống đất, bèn đuổi theo người đờn-bà đã sanh con trai. 14 Nhưng người được ban cho một cặp cánh chim phụng-hoàng, đặng bay về nơi đồng vắng là chỗ ẩn-náu của mình; ở đó được nuôi một thì, các thì, và nửa thì, lánh xa mặt con rắn. 15 Bấy giờ con rắn phun nước ở miệng mình ra như sông theo sau người đờn-bà, hầu cho kéo người xuống sông. 16 Nhưng đất tiếp-cứu người đờn-bà; vì đất hả miệng nuốt sông mà con rồng đã phun ra từ miệng nó. 17 Con rồng giận người đờn-bà, bèn đi tranh-chiến cùng con-cái khác của người, là những kẻ vẫn giữ các điều-răn của Đức Chúa Trời và lời chứng của Đức Chúa Jêsus. 18 Con rồng đứng trên bãi cát của biển.