Khải huyền/18

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Khải huyền của Thánh sử Gioan, do Phan Khôi dịch
Đoạn 18

Sự hủy-phá Ba-by-lôn lớn

181 Sau đều đó, tôi thấy một vị thiên-sứ khác ở trên trời xuống, người có quyền lớn, và sự vinh-hiển người chiếu rực-rỡ trên đất. 2 Người kêu lớn tiếng rằng: Ba-by-lôn lớn đã đổ rồi, đã đổ rồi! Thành ấy đã trở nên chỗ ở của các ma-quỉ, nơi hang-hố của mọi tà-thần, hang-hố của mọi giống chim dơ-dáy mà người ta gớm-ghiếc, 3 vì mọi dân-tộc đều uống rượu dâm-loạn buông-tuồng của nó, vì các vua thế-gian đã cùng nó phạm tội tà-dâm, và vì các nhà buôn trên đất đã nên giàu-có bởi sự quá xa-hoa của nó.

4 Tôi lại nghe một tiếng khác từ trên trời đến rằng: Hỡi dân ta, hãy ra khỏi Ba-by-lôn, kẻo các ngươi dự phần tội-lỗi với nó, cũng chịu những tai-họa nó nữa chăng; 5 vì tội-lỗi nó chất cao tày trời, và Đức Chúa Trời đã nhớ đến các sự gian-ác nó. 6 Các ngươi hãy làm cho nó đều nó đã làm cho kẻ khác; hãy báo lại gấp hai công-việc nó, hãy pha cho nó gấp hai chén mà nó đã pha cho kẻ khác. 7 Nó càng khoe mình và chìm-đắm trong sự xa-hoa bao nhiêu, thì hãy làm cho nó đau-đớn khốn-khó bấy nhiêu. Bởi trong lòng nó tự nghĩ rằng: Ta là một nữ-vương ngự trên ngôi mình, không phải là đờn-bà góa, và ta sẽ không thấy sự than-khóc bao giờ. 8 Vậy cho nên đồng trong một ngày, những tai-nạn nầy sẽ giáng trên nó, nào sự chết, nào sự than-khóc, nào đói-kém, và nó sẽ bị lửa thiêu mình đi nữa; vì Đức Chúa Trời phán-xét nó là Chúa có quyền-lực.

9 Các vua thế-gian đã phạm tội dâm-dục và say-đắm trong cuộc xa-xỉ với nó, thấy khói của sự cháy nó thì sẽ vì nó khóc-lóc thở-than. 10 Sợ phải cùng chịu hình-khổ với nó, nên chúng đứng xa mà rằng: Khốn thay! Khốn thay! Ba-by-lôn là thành lớn, là thành cường-thạnh kia! Trong một giờ mà sự phán-xét ngươi đã đến rồi!

11 Các nhà buôn trên đất cũng vì nó khóc-lóc rầu-rĩ, vì không ai mua hàng-hóa mình nữa: 12 hàng-hóa là vàng, bạc, ngọc, châu, vải gai mịn, màu tía, lụa, màu điều; các hạng gỗ thơm; các thức đồ bằng ngà voi, bằng gỗ quí, bằng đồng, bằng sắt, bằng đá hoa; 13 nhục-quế, sa-nhơn, hương, dầu thơm, nhũ-hương; rượu, dầu, bột mì mịn, lúa mì; bò, trừu, ngựa, xe, tôi-mọi và linh-hồn người ta nữa. 14 Các thứ trái mà lòng ngươi mơ-ước đó đã mất đi rồi, mọi sự rực-rỡ sang-trọng đó cũng đã hư-mất khỏi ngươi; người ta sẽ không hề tìm thấy nữa. 15 Các nhà buôn đó đã nhờ Ba-by-lôn làm nên giàu, sẽ đứng cách xa, vì e phải chia khổ cùng nó; họ sẽ than-khóc và buồn-rầu, mà rằng: 16 Khốn thay! Khốn thay! thành lớn kia, đã từng mặc vải gai mịn, màu tía và màu điều, rực-rỡ những vàng ngọc cùng hột châu! Trong một giờ, sự giàu-có sang-trọng dường bao đã biến mất hết!

17 Phàm những lái tàu, những người đi biển, và thủy-thủ, những kẻ buôn-bán trên mặt biển, đều đứng cách xa; 18 khi thấy khói của sự cháy thành thì cùng kêu lên rằng: Có thành nào đã được như thành lớn nầy ư? 19 Chúng lấy bụi rắc lên đầu mình, thương-khóc than-vãn, mà rằng: Khốn thay! Khốn thay! thành lớn nầy đã lấy sự giàu-có mình làm giàu cho mọi kẻ có tàu trên biển, mà trong một giờ, đã hóa thành một chỗ hoang-vu!

20 Hỡi trời, hãy vui-mừng về việc nó đi, và các thánh, các sứ-đồ, các tiên-tri, cũng hãy mừng-rỡ đi; vì Đức Chúa Trời đã xử công-bình cho các ngươi trong khi Ngài xét-đoán nó.

21 Bấy giờ một vị thiên-sứ rất mạnh lấy một hòn đá như cối-xay lớn quăng xuống biển mà rằng: Ba-by-lôn là thành lớn cũng sẽ bị quăng mạnh xuống như vậy, và không ai tìm thấy nó nữa. 22 Không ai còn nghe thấy nơi ngươi những tiếng kẻ khảy đờn cầm, kẻ đánh nhạc, kẻ thổi sáo và thổi kèn nữa. Ở đó cũng sẽ không thấy có thợ nào nữa, dầu nghề gì mặc lòng, và tiếng cối-xay cũng không nghe nữa. 23 Ánh sáng đèn sẽ không chiếu nơi đó nữa, và người ta cũng chẳng còn nghe tiếng vợ chồng mới cưới, bởi vì các nhà buôn của ngươi đều là kẻ tôn-trọng trên đất, bởi vì mọi nước đều bị tà-thuật ngươi lừa-dối. 24 Ấy chính trong thành nầy, mà đã tìm thấy huyết các đấng tiên-tri, các thánh-đồ, và hết thảy những kẻ đã bị giết trong thế-gian.