Trang này cần phải được hiệu đính.
269
ĐẮNG
― đài. Chơn đèn
Thập niên ― hỏa. Công đèn sách mười năm, dày công học
― lung. Lồng đèn
― tràng. Thép đèn
Thiên ―. Đèn trờiĐèn thờ trời, cũng hiểu là mặt trăng
Vọng ―. Đèn vọi
― sào. Tiếng đối cũng là đăng
Chân. - Dựng đăng, trải đăng
Ví ―. Trải đăng bao
Trải ―. Giăng từ tâm đăng
Suy ―. Cây dùng mà chịu lấy tâm đăng
Bắt ―. Bắt cá trong chỗ ví đăng
Họ ―. Họ kêu tên ấy
Cho ―. Hầu cho, ngõ cho (tiếng ước, tiếng khiên)
Ngõ ―. id
Hầu ―. id
Họa ―. id
― cho. Để cho, có thể cho
Sẽ ―. Chẳng khỏi bao lâu thì đặng
Chẳng ―. Không được, cũng là tiếng cấm ngăn
Đâu ―. Lẽ nào đăng
Chi ―. id
Sao ―. id
― chỉ. Được sự gì
― việc. Làm nên việc, thành việc, xuôi việc
― trận. Thắng trận
― công. Làm nên công
Làm ―. Có thế mà làm; đã làm xong
Ăn ―. Ăn khá, ngon ăn; ăn thong thả; đã biết ăn, vừa ăn
Ngủ ―. Ngủ ngon, ngủ yên
Học ―. Có thế mà học: học dễ; đã biết học
Viết ―. Đã biết viết; viết dễ dàng; viết nhằm cách
― cá quên nơm; ― chim bẻ ná. Bội bạc
Ăn no lo ―. Có cơm sẵn cho mà ăn, cho nên mới làm được chuyện kia chuyện nọ (Hiểu về nghĩa xấu, tiếng than)
― thơ. Được tin, có thơ gởi tới cho
― tin. Có tin gởi tới cho
― chỗ. Tìm được chỗ, gặp chỗ làm áo
― vợ. Cưới được vợ rồi; nên vợ, đáng làm vợ
― vợ ― chồng. Vợ nên chồng cũng nên; đáng vợ đáng chồng
― kiện. Được việc kiện thưa; được kiện rồi
Kiện ―. Có lẽ cho mình kiện thưa; được kiện
Bắt ―. Có thế mà bắt; đã bắt rồi; đã làm cho vào trong tay
Đánh ―. Có thế mà đánh; đánh rồi, thắng trận rồi
Hỏi ―. Có thế mà hỏi, hỏi rồi
Bán ―. Có thế bán rồi
Mua ―. Có thế mua rồi
― đốt. id
― cay. Đã đắng mà lại cay, khó chịu
Cay ―. idGắt gỏng, nồng nàn, khó chịu
― nghét. Đắng lắm
― chẳng. id
Rau ―. Thứ rau nhỏ lá mà đắng, hay mọc là đà dưới đất thấp
― như thể ruột, ngọt người dâng. Không phải vị người dâng mà bỏ bụng bà con
Mướp ―. Khổ qua
Thuốc ―. dã tật, lời thật mất lòngThuốc đắng khó uống mà bịnh lành, lời thật mất lòng mà hay sửa tính nết
Ăn cay nồng ―. Chịu cực khổ (nói về đờn bà nằm bếp)Công khó nhọc
Lời nói ― cay. Lời nói sâu thiểm, gay gắt, làm cho kẻ khác phải phiền muộn
― hôi. Đã đắng mà lại hôi
Dấm chua mật ―. Đều là bổn tánh mỗi một món
― miệng. Miệng mất mùi ngon, bắt khô gắtẤy là chứng bịnh các người đau nóng lạnh hoặc đau lâu, miệng ăn không biết ngon
Mặn ―. Đã mặn mà lại đắngMặn như nước biển
|