Trang:Anh phai song.pdf/51

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
51
ANH PHẢI SỐNG

Nàng gọi người nhà pha nước uống và lấy thau rửa mặt, rồi ngồi trước mặt Phương, nhìn chàng, tươi cười như người sung sướng quá:

— Sao anh trông buồn thế kia?

Phương nhìn chung quanh mình xem có người nhà không, rồi hỏi nàng một cách nghiêm trọng như có ý trách:

— Anh thật chưa hiểu vì cớ gì tự nhiên em bỏ Hanội lên đây, không cho anh biết một lời có phải là ông Hàn bà Hàn bắt em lên đây, để không cho anh được gặp mặt em nữa không? Dẫu thế nào đi nữa, sao em không có một lá thư nào cho anh cả? Vì cớ vì vậy, em Minh?

— Vì cớ gì? Chẳng vì cớ gì cả. Còn gửi thư cho anh thì ở đây, không có nhà giây thép, em biết gửi ai. Nhưng thôi... Nhắc lại làm gì. Chỉ biết rằng anh gặp em được có một ngày, ta hãy vui đã, vui đi mặc chuyện đó ở đấy. Anh vẫn còn cái tính hay nghĩ lôi thôi lắm!

Rồi nửa giờ sau nàng gọi người nhà bảo lấy đôi giầy tây trắng, để nàng đi chơi rừng.

— Ta đi vào rừng nói chuyện thú hơn.

Phương sửng sốt:

— Người ta có cười cho không?

— Cười gì! Ở đây có ai mà cười.

— Người trong đồn điền?

— Toàn người nhà, không bao giờ họ cười em cả.