miệng làm như cái loa, rồi vừa cười vừa đáp lại:
— Thưa ông không, chúng tôi sợ cá lợn lắm!
Cụt hứng, Văn-Hải lảng xa.
Thu-Cúc thấy bạn quá tàn nhẫn, trách:
— Chị trêu người ta làm gì mãi thế!
— Thì việc gì đến chị?... Ðạo đức mãi! Ra ngoài này nếu không có truyện ngộ nghĩnh như thế thì buồn chết, thà về Hanội còn hơn.
Thu-Cúc thở dài, nói một mình:
— Vô tình đến thế là cùng!
Hai hôm sau, Vân-Lan về Hanội. Suốt nửa tháng. Chiều nào Bạch-Tuyết và Thu-Cúc đi chơi hay đi tắm cũng gặp Văn-Hải lượn quanh. Mà lần nào Bạch-Tuyết nhận được thư của chàng cũng đem đọc cho bạn nghe. Thu-Cúc thấy vậy sinh cáu, mấy lần định cự tuyệt.
Một hôm hai chị em gặp Văn-Hải tay cầm cuốn sách. Bạch-Tuyết hỏi đùa:
— Quyển gì đấy ông?
— Thưa cô quyển l'Amie et la Maîtresse[1].
— Bạn và bà chủ, hay bạn và cô giáo, thưa ông?
- ▲ Bạn và tình nhân.