Nằm gai nếm mật, chung nỗi ân ưu;
7Mở suối bắc cầu, riêng phần lao khỗ.
Trước đã trải Xiêm-la, Cao-mên về Gia-định, mới lần ra Khương-thuận, biết mấy lúc sơn lam hải lệ, trời cao quang soi xét tấm trung trinh;
8Rồi lại từ Bàn-thạch, Quảng-ngải đến Phú-xuân, mà thẳng tới Thăng-long, biết mấy phen võ pháo vân thê, đất Lũng-thục lăn vào nơi hiểm cố.
Phận truy tùy gẫm lại cũng cơ dươn,
9Trường chinh chiến biết đâu là mạng số.
Kẻ thì theo chơn ngựa quyết giựt cờ trong trận, xót nhẻ! gan vàng, mà mạng bạc, nắm lông hồng theo đạn lạc tên bay;
10Kẻ thì đứng mũi thuyền toan cướp giáo giữa dòng, thương thay! phép trọng đễ thân khinh, phong da ngựa mạc bèo trôi sóng bổ.
Ôi!
Một niềm trung nghĩa, lẽ số đoản tu,
11Nửa cuộc công danh, chia người kiêm cỗ.
Tiếc là tiếc mảnh xương đồng da sắt, thanh bửu kiếm đã trăm rèn có sẵn, ấm no nên trả đến hình hài;
12Thương là thương tấm dạ đá gan vàng, bóng bạch cu xem nửa phút như không, giày đội chưa cam trong phế phủ.
Phận dầu không các tía đài mây,
13Danh đã khắp ngàn cây nội cỏ.
Cảm vì kẻ theo cờ trước gió, thân chẳng quản màn sương, nệm tuyết, những mong xem cao thấp bức cân thường,
14Chạnh thay người lạc bước giữa đường kiếp đã về cõi suối, làng mây, nào kịp thấy ít nhiều hơi vũ lộ.
Ngọn còi túc nguyệt nơi trỗi nơi reo,
15Láng cỏ ngàn hoa chốn tươi chốn ủ.
Vâng Thượng đức ngự hồi loan tháng trước, đoàn ứng nghĩa từ Quảng, Thuận, Nghệ, Thanh mới đó, gội ân quang reo dậy dưới đèo Ngang;
16Những quân nhơn tùng thượng trận ngày xưa, cấp thưởng công từ Ngọ, Mùi, Thân, Dậu đến nay, treo tánh tự để nằm sau lá sổ.
Tình xưa ngao ngán nẽo tà ô,
17Dấu cũ ngậm ngùi đường lạc thố.
Trang:Ca tru the cach.pdf/26
Giao diện
— 26 —