VĂN THU-KHOA NGAI TẾ VỢ
1Gió nữ phất phơ, mưa ngâu lác đác.
Duyên Bình-thủy sum vầy đà tan rả, ngạt ngào bọt nước sóng xao.
2Đuốc loan phòng tỏ rạng phút khêu lờ, sảng sốt ngọn đèn gió tạc.
Nhớ linh xưa:
3Tánh đúc son vàng, tình không đen bạc.
Chen dưới nguyệt vóc tròn hơn nguyệt, phòng huê đà rực rỡ gương trinh;
4Ơ trong trần mà chẳng nhuốm trần, vườn dâu khỏi lấm nhơ bụi cát.
Trong vậy màu bùn cũng đục, những dự sang giàu, của trăm xe đưa rước nào màng,
5Nghèo mang khố chuối mà khôn, phải duyên đằm thắm, cầu mấy nhiệp xa xuôi gánh gác.
Ơ với mẹ đà trọn niềm hiếu hạnh, chịu lòn theo lân lý với anh em,
6Lúc theo chồng dư biết chữ xướng tùy, đẹp đẻ với xóm diềng cùng chú bác.
Ưa mùi đạo khuyên chồng nấu sữ, nam tử may nợ nước đền bồi,
7Thảo thờ thân giữ phận chưng lê, nữ công trọn giềng nhà gánh vác.
Trường khoa mục qua mong chí cả, ít nhiều đà mở mặt với non sông,
8Nhà hàn vi bậu dốc tay nưng, may mắn đặng cất đầu cùng bạn tác.
Chồng vợ thảm đều không cha mẹ, em luống than phận khéo lẻ loi;
9Cậu cô hòa một cữa anh em, tình vui thuận lời không chích mác.
Công danh lỡ vì mang bịnh quỉ, em chẳng phải như vợ Mải-thần ngày trước, thời chưa nên làm thói dễ duôi,
10Khó hèn cam nào dám trách trời, bậu chẳng phải như vợ Tô-tần ngày nọ, vận chưa đạc đam lòng khi bạc.
Phận khó khăn yếu đuối, vóc liễu bồ dầu dãi nắng mưa,
11Con nhỏ dại thơ ngây, tay chủ quỉ không rời thước tấc.
Ở theo thì, làm theo thế, qua khỏi tuần sấm đất tan bia,
12Bay kịp chúng nhảy kịp thì, mới đặng hưởng gió trần đưa các.
Ăn cần ở kiệm, giàu không khoe khó cũng không dua,