Trang:Ca tru the cach.pdf/38

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 38 —

Kẻ đấm ngang, người chém ngược, làm cho Ma-tà, Ma-ní hồn kinh;
Bọn hè trước, lủ ó sau, trối kệ tàu thiếc, tàu đồng súng nổ.
Những lăm lòng nghĩa sau dùng, đâu biết xác phàm vội bỏ!
Một chắc sa trường rằng chữ hạnh, nào hay yên ngựa chở thây;
Trăm năm âm phủ ấy chữ qui, nào đợi gươm hùm treo mộ.
Đoái sông Cần-giộc, cỏ cây mấy dặm sầu giăng;
Nhìn chợ Trường-bình, già trẻ hai hàng lụy nhỏ.
Chẳng phải án cướp, án gian đày tới, mà vi binh đánh giặc cho cam tâm;
Vốn không giữ thành, giữ bảo bỏ đi, mà hiệu lực theo quân cho đáng số.
Những nghĩ rằng: tấc đất ngọn rau ơn chúa, tái bồi cho nước nhà ta;
Bát cơm, manh áo ở đời, mắc mớ chi ông cha nó.
Vì ai khiến quan quân khó nhọc, ăn tuyết nằm sương;
Vì ai xui đồn lũy tan tành, xiêu mưa ngã gió.
Sống làm chi theo quân tả đạo, quăng vùa hương, xô bàn độc, thấy lại thêm buồn;
Sống làm chi ở lính Ma-tà, chia rượu lạt, gặm bánh mì. nghe càng thêm hổ.
Thả thác mà đặng câu dịch khái, về theo tỗ phụ cũng vinh;
Chẳng thà còn mà chịu chữ đầu Tây, ở với Man-gi rất khổ.
Ôi thôi thôi!
Chùa lão Ngộ năm canh ưng đóng lạnh, tấm lòng son gởi lại bóng trăm rằm;
Đồn Tây-dương một khắc đặng trả hờn, tủi phận bạc trôi theo dòng nước đổ.
Đau đớn bấy mẹ già trông con trẻ, ngọn đèn khuya leo lét trong lều;
Nào nồng thay vợ yếu chạy tìm chồng, con bóng xế dật dờ trước ngỏ.
Ôi! Một trận khói tan; ngàn năm tiết rỏ.
Binh tướng nó hãy đóng sông Bến nghé, làm cho bốn phía mây đen;