Trang:Canh hoa diem tuyet.pdf/65

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 61 —

đảm, giúp nhà-nước trong khi binh-chiến, cho rõ rệt cái anh-hùng con nhà Nam-Việt.....

Cách sáu tháng về sau, nghe có tin đích rằng nhà-nước đã an-trừ đảng ngụy, sắp sửa cho bọn cậu hồi hương, cậu lấy làm mừng lắm, vì chắc rằng sau khi về nước, nhà-nước sẽ mông-bổ cho một chân gì đó..... Cái mộng-tưởng của bọn Tòng-Chinh này có lẽ vui mừng, cũng chỉ mong chút công-danh để đền ơn phụ-mẫu, làm hiển-vinh cho thê-tử mà thôi..... Ôi, Bá-Lý-Hề khi xưa lưu-lạc, nên bước công-danh, thời ngày nay bọn ta có khác chi?

· · · · · · · · · · · · · · · · · · · · · · · ·

Kịp đến lúc hồi-hương rồi, thời cậu cả chưa được bổ, cho nên còn phải thuê nhà ở riêng một mình, vốn cậu người đã yếu, cho nên trong ngót một năm tòng-chinh, phần thì lao-nhược, phần thì đi tầu say sóng, phần thì thương-cảm lo nghĩ quá mà người sút hẳn đi, thỉnh thoảng lại thổ ra huyết. Các anh em thấy cậu thế, thường khuyên cậu nên dữ gìn thân thể chớ nên quá lo nghĩ, sợ rằng không thọ được, thì cậu chỉ thở giài mà nói:

« Như tôi có chết, cũng cam-tâm chả còn ước mong gì nữa, tôi cũng là người đã biết trọn nghĩa-vụ của tôi. Nam-nhi chi chí-khí, thế cũng là đủ rồi, tang bồng hồ-thỉ, cần chi phải công-danh hiển-hách, sống lâu mà làm chi! »

Những người cùng đi mấy cậu thấy cậu thế, biết căn-bệnh cậu sắp đến lúc nguy-vong rồi, song không hề nói ra, sợ cậu lo rầu sinh hại.

Tin tức những người tùng-chinh bên Đại-Pháp về đến xứ Bắc, ngay ngày hôm tầu đỗ ở Haï-phòng thời các báo đã đăng rõ tường tận tên những người hồi hương, cho nên, khi cô Bảo-Tuệ xem nhật-trình thấy có nói rõ tên họ chồng cô Chúc-Lan (là mợ cả) thời vội vã bảo cô lập tức.

Cô lấy làm mừng rỡ lắm, mừng là mừng cậu còn, chưa mất, lân la hỏi rò la chỗ ở cậu, mãi mới tìm thấy, liền viết cho cậu một cái thơ tự-sự như sau này: