Trang:Canh hoa diem tuyet.pdf/66

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 62 —
Cậu cả,

Từ ngày vợ chồng xa cách, xong rồi mỗi người một nơi, tôi hằng hỏi thăm tin tức cậu, bấy lâu bặt tin nhàn cá, tôi lấy đều làm lo sợ không an, đêm năm canh nghĩ những lúc vợ chồng sum họp, siết bao tình nặng nghĩa sâu, mà không ngờ cảnh đoàn-viên nên cảnh phân-ly, chữ chung-tình đôi ngả luống lênh đênh.

Lắm phen tôi nghĩ, biết mình lầm lỗi, vì chút tài-lợi mà phụ phàng cùng cậu, nhưng hối thì đã muộn lắm, dẫu cậu có lượng tình, cũng là con người đơn bạc rồi, nói sao cho lại... Thôi thôi, lòng tôi cay đắng, bây giờ chỉ còn mong đợi ngày quyên-sinh, một giây oan nghiệt, cho hết má đào.....

Nhưng trộm nghe: con người ta hiếu tình không vẹn, thời dẫu có chết cũng thẹn mặt dưới cửu-tuyền, nên từ đấy đến nay, tôi một mình hết lòng săn sóc con thơ, mong chờ sau này nó trưởng-thành để nối dõi cậu, cùng là gặp mặt cậu một phen, giải hết nguồn cơn cay đắng, thời dẫu nhắm mắt cũng đành-tâm.

Than ôi, gương vỡ khó lành, nhưng giây tình giàng buộc, tôi cùng cậu nay phải lìa nhau, há chẳng phải là một cái khổ cho đôi ta lắm ru?

Sau khi cậu tiếp được thơ này xin giả lời cho tôi biết.

Nay thơ: Bạch-Thủy[1]

Cái thơ này viết bỏ giây thép, cho nên hôm sau mới đến, nhằm lúc cậu cả Liễu-Oanh đương nằm xem sách, nhận được thơ giở ra xem, xem đi xem lại, nước mắt chứa chan. Cậu cũng tưởng mợ đã tuyệt mệnh rồi, ai ngờ còn sống đến bây giờ, những truyện năm xưa, bây giờ cậu hồi-tưởng đến khác nào như một cơn gió to làm lạnh lẽo nỗi lòng, càng nghĩ càng lấy làm thảm-thê trong bụng. Lỗi ấy bởi vì ai, chẳng phải là tại cậu quá chơi bời hút sách, công nợ be bét ư? Đến nông nỗi phải giả nợ hết cho chồng, nếu mợ cả không bíu lấy Bạc-Sở, không nghe lời Bạc-Sở, thời chết rồi còn gì, biết lấy ai mà gửi thân cho được?


  1. Khi trước tên cô là Bạch-Thủy, mãi đến lúc vào sóm Bình-Khang mới cải tên là Chúc-Lan