Trang:Canh hoa diem tuyet.pdf/9

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 5 —

chịu nhận nhời quan Án, bởi thế từ đó quan Án đem lòng hờn giận hoài, hằng lo mưu hãm hại....

Quan Giáo nghĩ cách ở đời như thế mà ngài đem bụng chán ngán rầu rĩ, vì ngài nghĩ lại « ở bầu thì tròn » thời nào theo thời ấy; nay ngài đã không theo được, thời sao được? Nên ngài thường than thở với phu-nhân. (Lúc đó cô Bạch-thủy đã lên mười) Phu-nhân thấy ngài lo rầu thái quá, thường can ngăn khuyên giải luôn luôn:

« Ông ơi, dẫu sao ông cũng phải nhịn nhục cho qua ngày tháng. Nếu có điều gì chẳng may ra nữa thì vợ chồng ta sẽ về nhà quê mà lo bề cầy cấy. Nhà mình cũng được năm sắu chục mẫu ruộng, tưởng làm ăn cũng đủ được no ấm. Lo chi? »

Quan Giáo thấy phu-nhân khuyên lơn chiều chuộng hết lòng, nên cũng vui mà quên dần đi.

Lần hồi ngày tháng thoi đưa, năm ấy nhầm ngày tết mồng 5 tháng 5, quan Giáo, cùng phu-nhân và cô Bạch-Thủy đương ăn cơm, thì nhận được tờ tư ở tòa sứ tỉnh đưa về.

Tờ tư rằng:

« Nay quan tỉnh xét quan Giáo làm việc quan không chuyên cần, hay ăn tiền của học trò, không lo giậy học, thì từ hôm nay phải triệt hồi, hẹn phải trở gia-quyến về quê-hương ngay, để nhà nước bổ người khác đến thay! »

Tin đâu xét đánh bên tai. Quan giáo xem xong tờ tư, mặt mày biến sắc, chân tay run rẩy, nín lặng hồi lâu, rồi mới toan nói, nhưng chưa nói được thì khí oan uất lên đến cổ, rồi ngài té siêu ngã xuống đất mà bất-tỉnh-nhân-sự. Phu-nhân sợ hãi, vội vực ngài vào trong giường, đặt nằm đâu đấy; lúc đó ngài mới mở mắt mà nhìn chung quanh, chỉ thấy phu-nhân và cô Bạch-Thủy thì ngài buồn bã, mà khóc ròng. Ngài bèn gọi phu-nhân lại gần, rồi dặn phu-nhân rằng:

« Tôi liệu trong mình, biết là khó sống được mà bầu bạn với phu-nhân và chăm nuôi dậy bảo con. Ấy vậy, sau khi tôi chết rồi, thì phu-nhân phải thu-sếp cửa nhà, rồi mẹ con cầy cuốc làm ăn nuôi lẫn nhau. Phu-nhân phải chăm nom mà dậy bảo lấy con, cho được nên đứa nết-na-hiền-hậu,