Trang:Cay dang mui doi 2.pdf/27

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 95 —

Thằng Được ngồi ngẩm nghĩ một hồi rồi nói rằng:

— Ừ, mà thôi, đừng có đi má. Má cứ ở nhà đây, con làm con nuôi má. Con đờn ca giỏi lắm, con kiếm tiền dễ như chơi.

— Nầy con, từ hồi chiều đến bây giờ má quên nói chuyện cho con nghe.

— Chuyện gì?

— Con đi mấy năm nay vậy mà có ai nhìn con hay không?

— Không.

— Nầy, lóng trước có một chuyện nầy má lấy làm kỳ lắm đó con.

— Chuyện gì vậy?

— Hôm trước ông Hương-sư đi bán lúa trên Bình-đông, rồi ổng ra Saigon mua đồ. Tối lại ổng đi coi hát ổng gặp một thầy thông, hai người làm quen với nhau rồi thầy thông hỏi ổng ở đâu. Ổng nói ổng ở làng Bình-thạnh-đông thuộc tĩnh Gocông. Thầy thông mới hỏi ổng vậy chớ ở Bình-thạnh-đông mà có biết người đàn-bà nào tên là ba Thời hay không? Ổng nói ổng biết rồi hỏi thầy thông vậy chớ hỏi thăm ba Thời làm chi vậy. Thầy thông đó mới nói rằng có một người giàu có lớn hồi trước lạt mất hết một đứa con trai đến cậy thầy tìm giùm. Thầy hỏi thăm thì nghe họ nói ba Thời ở Bình-thạnh-đông có xí được đứa nhỏ ấy. Thầy muốn tìm đến nhà mà chuộc lại, song không biết có quả như vậy hay không, nên thầy chưa dám đi.

Ông Hương-sư mới nói với thầy rằng ông có nghe ba Thời hồi trước có nuôi một đứa con nuôi tên là thằng Được mà vì nhà nghèo nuôi không được nữa nên đã bán cho người khác họ dắc đi đã bốn năm năm nay rồi.

Bữa hổm ông Hương-sư về có nói chuyện lại cho má nghe, song má không biết con đi đâu nên má không để ý đến cho lắm,

— Vậy mà ông Hương-sư có nói thầy thông đó tên gì, nhà ở đâu hay không?

— Có, ổng nói thầy thông đó tên Lợi, nhà ở đường Cầu-quan.

— Nếu vậy để con lên Saigon con kiếm thẩy.