CAY ĐẮNG MÙI ĐỜI
(TIẾP THEO)
Nó muốn ngồi dậy đi kiếm nước mà uống, song tay chơn rủ riệt chổi dậy không nổi. Người ngồi trên giường dựa bên giường nó đó thấy vậy bèn nói rằng:
— Hứ! thằng nhỏ nầy bữa nay coi bộ khá rồi nên muốn ngồi dậy đây. Sao em? Trong mình em khá hay không?
— Tôi khát nước quá. Chú làm ơn cho tôi xin một miếng nước uống.
— Ờ, thôi nằm đó, để qua rót nước giùm cho.
Người ấy nói rồi liền đi rót một chén nước đem cho nó uống. Thằng Được uống hết chén nước mà chưa đả khát, còn muốn uống nữa, song sợ nhọc lòng người ta nên không dám mượn. Nó nằm nghỉ một hồi rồi hỏi người ấy rằng:
— Chỗ nầy là chỗ gì vậy chú há?
— Uả, thiệt em không biết hay sao?
— Thưa, không biết.
— Ờ phải; hôm qua họ bồng em đem vô đây em nóng mê-mang, quan thầy sợ cứu em không đặng nên làm sao mà em biết đặng. Đây là nhà thương Chợ-rẩy đó em.
— Chú có biết thầy tôi đi đâu hay không?
— Thầy em là ai?
— Thầy tôi là thầy Đàng.
— Qua không biết. Qua thấy hôm qua lối 10 giờ có hai người bồng em vô để nằm đó rồi quan thầy với mấy thầy phạm-nhe cho em uống thuốc từ hôm qua cho đến bữa nay đó thôi, không thấy ai thăm viến chi hết. Thầy Đàng người bao lớn, già hay là trẻ, mặc áo quần ra làm sao?
— Thầy tôi già trên 50 tuổi, râu bạc hoa râm, mặc áo dài, đi giày hàm ếch.
— Không có. Từ hôm qua cho đến bữa nay qua không thấy người nào như vậy.