làm chi, tuy tôi nghèo, anh cũng biết dòng dõi tôi thể nào, lẽ đâu phải đày đọa như vậy. Liểu-sanh nói: cha mẹ cú đẻ con tiên. Châu-sanh hỏi: mà anh có thấy con lão không? Liểu-sanh nói: chưa thấy, chưa biết, đầu lạ, lâu cũng quen. Châu-sanh cười nói chưa biết cha mà biết con làm sao đặng? Liểu-sanh nói: tôi cứ số tôi nói, người ấy hung dữ xấu xa, mà đứa con gái lại có phước đức lớn; nếu làm ngang mà cưới bây giờ sau phải nạn to, để cho tôi giải cứu đã.
Châu-sanh về nhà không tin lời anh em bạn, đi coi vợ khắp xứ mà không gặp một người. Một bữa Liểu-sanh tới thình lình mà nói rằng: tôi có mời một người tới, anh phải sắm sữa dọn đồ chi mà uống rượu. Châu-sanh không biết là ai, tới việc gì, cũng lật đật đi sắm đồ ăn. Hồi lâu có một người tới, hỏi ra là họ Phó, là một tên lính ở trại. Châu-sanh bằm bột gượng gạo chào mầng, mà Liểu-sanh thì có ý cung kính khiêm nhường. Trà nước rồi liền dọn đồ uống rượu, mà lại xen đồ rau cỏ khó coi. Liểu-sanh lật đật đứng dậy thưa rằng: anh tôi nghe tiếng cậu, hoài vọng cậu lâu ngày, có cậy tôi hỏi thăm, lại nghe cậu nay mai đi trẩy, vội vả mời nhau, cho nên dọn dẹp cũng có sơ sài không được kỉ cang. Đương lúc ăn uống, họ Phó nói sợ ngựa bịnh cỡi không đặng, Liểu-sanh ghé đầu lại nói nhỏ chịu lo giùm. Đến khi khách về, Liểu-sanh trách Châu-sanh rằng: ngàn vàng mua không đặng một người bạn hữu như vậy, anh đãi đằng chi lếu láo! Liểu-sanh nói rồi liền cỡi ngựa theo họ Phó, mượn đều nói Châu-sanh biểu đem ngựa qua cho. Châu-sanh hay đặng lấy làm bất bình.
Qua năm sau Châu-sanh tính sang Giang-tây vào ở nhà tơ bên án, bèn tới nhà Liểu-sanh cậy bói một quẻ, Liểu-