thần-trú, rồi bảo đứng quay mặt vào tường, đọc xong, hô lên rằng:
« Vào đi! »
Vương đứng nhìn tường không dám vào.
Đạo-sĩ lại hô rằng:
« Cứ thử vào đi! »
Vương rụt-rè đi vào, đến tường thời chừng lại.
Đạo-sĩ: « Lùi ra mấy bước, đọc lại câu thần-trú, rồi chạy vầm vào. »
Vương theo nhời, lùi ra đứng cách tường mấy bước, đọc lại câu thần-trú một lượt, cúi đầu, nhắm mắt, chạy vầm vào. Đến tường, quả-nhiên như không. Trông lại thời mình đã ở ra ngoài tường thật. Mừng quá, vào lạy tạ thầy để về,
Vương về đến nhà, khoe rằng đi gặp tiên, học được nhiều phép hay, bây giờ các tường vách đi qua như không cả. Vợ không tin. Vương bảo đi mời các họ-hàng cùng láng-giềng đến chơi để cho xem phép tiên. Đến rất đông. Vương đứng cách tường vài thước, đọc xong câu thần-trú, chạy vầm vào. Đầu đập vào vách, bốp! ngã lăn quay ra đất. Các người đều vỗ tay cười ầm lên. Vợ chạy đến nâng dạy thời trán đã bươu lên bằng một quả trứng vịt. Vương đứng dậy, vừa đau, vừa thẹn, vừa tức, chỉ nói được một câu rằng: « Chó cái thằng đạo-sĩ! »
Thế-gian bàn rằng: — Thích tiên mà chỉ muốn học một phép đi qua tường, như tâm-thuật anh tràng đó thật là tục. Xem Vương-Sinh bị bươu trán thời biết phép của đạo-sĩ có khi thật là phép tiên.