Mười vẫn kiêng nói tiếng (ếch), nghe thấy càng giận lắm, nói lại rằng:
« Từ khi tao về đây, nhà mày giầu thêm lên bao nhiêu, mà đến bây giờ bạc như thế! »
Sinh nghe nói, lại cũng càng giận lắm, bảo rằng:
« Tao vẫn không thích nhờ nhà vợ mà giầu. Những của-cải ấy chỉ làm bưởnh nhà tao ra thôi. Thôi từ đây mày về đi! »
Mười đứng dậy ra về. Ông bà Tiết nghe biết chuyện, bắt Sinh phải chạy theo giữ lại. Sinh khái, không chịu theo. Ông bà phải đến đền khấn xin lại. Thần lại cho Mười về. Nhưng từ đấy, mẹ chồng con dâu nhiều sự kém lễ-nghĩa.
Một hôm Sinh thấy mẹ như có ngấn nước mắt mới khóc, hỏi tại sao.
Mẹ nói:
« Nhà người ta thời con dâu sợ mẹ chồng; nhà mình thời mẹ chồng sợ con dâu. »
Sinh tức lắm, lại ra đuổi bỏ vợ. Mười lại về đền. Hôm sau, ông bà Tiết đều phát sốt; lại hôm sau nữa, nhà cháy, đồ-đạc ra gio cả, cả nhà phải sang ở nhờ bên láng-giềng. Sinh tức quá, ra đền quát mắng rằng:
« Có con gái không biết đạo thờ bố mẹ chồng, tự nhà mình không có dậy bảo gì mà còn bênh những sự càn-dỡ; Thần là rướch phải công-bằng ngay-thẳng, có nhẽ bắt người ta sợ vợ à?! Nay tao cũng đốt bỏ nhà mày để báo lại, thử xem ra làm sao. »
Nói xong, ôm rơm, củi, trất dưới mái đền, châm lửa sắp đốt. Người làng ở gần đấy phải ra kêu xin và ngăn giữ. Sinh không được đốt, về. Đêm