Trang:Co xuy nguyen am.pdf/110

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 101 —

Huống chi: Kinh-sử lầu thông, anh-đồ chi tài-học, đã sẵn tay kinh-tế; tuy có dài lưng tốn vải, bấy giờ đà đai-vàng áo-gấm chi bảnh-bao.

Tài-năng rất mực, anh-đồ chi duyên-phận, gặp được lúc long-vân; tuy có ăn no lại nằm, bấy giờ đã cơm-chúa võng-đào chi chểnh-chện.

Gương trời vằng-vặc, sáng soi nhà-vàng gác-tía chi linh-lung.

Lộc nước miên-miên, súc tích gấm-cuộn, vàng-cân chi ban-cấp.

Như thế thì: Chồng quan sang, vợ hầu đẹp, ai chẳng khen nhứt-thế chi thần-tiên; danh-phận cả, bổng-lộc nhiều, thế mới thoả tam-sinh chi hương-hỏa. Khởi-vô-sở-thủ ư anh-đồ tai?[1]

Vậy nên: Yếm trắng nước hồ, vã đi vã lại,[2] chỉ mong anh nho-sĩ chi yêu-đương. Miệng ong, lưỡi én, uốn ngược uốn xuôi, cũng mặc giọng thế-gian chị mai-mỉa.

Em nay: Tuổi mới trăng tròn, tiết vừa hoa nở, vâng lời sách hỏi, giãi hết niềm đơn,

Em cẩn thưa.

CÂU HỎI

Vấn: « Có chồng thương kẻ nằm không một mình, » ngạn hữu thị-ngôn giã.[3]

Nãi:[4]Ả Mận, ả Đào chi đún-đởn, ông rung gối hĩ[5]; bà hà-dĩ-hữu[6] trừng mắt chi nom?

Dì Lan, dì Huệ chi nhởn-nhơ, ông gật đầu hĩ; bà hà-dĩ-hữu ngứa-mồm chi nói? Tắc-sở-vị; (Thương) giả,[7] ư-hà kiến đắc?[8]


  1. Há không chuộng được anh đồ về nỗi gì hay sao? Đó là câu nói trả lời lại đầu đề.
  2. Ngạn-ngữ: Yếm trắng mà vã nước hồ, vã đi, vã lại anh đồ yêu đương.
  3. Là ngạn-ngữ có nhời nói ấy vậy.
  4. Nghĩa là hèn, là chữ xuống câu nói bẻ lại, cũng như tiếng thế mà.
  5. Là vậy, là chữ đậu cuối câu.
  6. Là: sao lại có.
  7. Là: thời bảo rằng thương ấy.
  8. Là: nào thấy đâu nào?