Trang:Co xuy nguyen am.pdf/71

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 64 —

Lập lờ phải trái, mụ-lão xỏ kim;[1]
Lường gạt ăn thua, văn-thần đánh mộc.[2]
Khi đắc-thế, thời đất nắm nên bụt; nghe hơi khá, xăm xăm chen gót tới: đen ngỡ đàn ruồi!
Lúc sa-cơ, thời rồng cũng như giun; xem chiều hèn, xanh xảnh rẽ tay ra: nhạt như nước ốc!
Chẳng biết ăn cây nào. rào cây nấy; thấy bở thì đào.
Chẳng biết mất của ta, ra của người; cứ mềm thì chọc.
Khó giữa chợ nào ai hỏi; chẳng mua thù, bán dữ cũng thờ-ơ.
Giàu trên non lắm kẻ tìm; không ép giấu, nài thương mà xạo xục.
Mềm lưng, uốn gối, tôi tớ đồng tiền;
Mắm miệng, ray tay, thế thần thúng thóc.
Lạ buông-thả, bán buôn chẳng quản; quen lèn đau, càng giáo giở đấu thưng.
Giàu nể-nang, giật mượn không nề; khó kéo đến lại ngặt ngòi lãi gốc.
Cạnh thiệt hơn, xem bẵng gương tàu;[3]
Mặt trơ tráo, nhẵn như bùi dục.[4]
Đến gánh nặng, xôn-xao chào-hỏi, miệng thơn-thớt ngọt như mía nướng; đuổi gà, khua cá tưng bừng!
Lại tay không, nhăn-nhó ủ-ê; mặt sì-sị nặng ngỡ đá đeo; chửi chó, mắng mèo eo óc!
So tầy chẳng sợ tiếng bon-chen;
Thứa lựa lại ghê gan hiểm hóc!
Miệng ngọt nhạt: Của anh như của chú; thương gì thương, thương chẳng có dơi!
Tiếng đãi bôi: Con chị ẵm con em; trọng gì trọng. trọng chẳng có cóc!
Đá đưa đầu lưỡi, tinh những trương hoàng;
Sấp ngửa bàn tay, rặt mầu phản-phúc.


  1. Có bản: Ra tuồng kẻ Bưởi cuốc vào lòng;
  2. — : Học thói võ thần lừa miếng mộc.
  3. — : Dạ hẹp hòi nào có lượng hưu hưu;
  4. — : Mặt trơ tráo tựa như loài nhung nhúc.