Nào ai giàu ba họ, khó ba đời; lọ phải tròi-mòi, moi-móc.
Tham nhiều nên phải rình mò;
Tiêu ít cớ chi khó nhọc.
Chẳng biết gió chiều nào che chiều nấy; còn tại-hạ phải lạc-thiên an-mệnh, chớ ngất ngưởng tịch-cư ninh-thể mà vụ danh.[1]
Đã hay phấn giồi mặt đâu dễ giồi chơn; may đắc-thời nên trí-chúa trạch-dân, đừng ngoa ngoắt giai-cảnh hứng-tình mà tiểu-cục.[2]
Tôi nay: Tất-hộ[3] lơ-thơ; hạnh-lâm[4] ngang dọc.
Tỉnh lòng trần mấy quyển thanh-nang;[5]
Say vị đạo một bầu hoàng-cúc.[6]
Thong thả rộng xem đèn sách; gẫm cổ-nhơn đắc-thất để mà suy.
Nôm na gọi chép mấy lời; khuyên tử-đệ ngôn-hành nên kiểm-thúc.
Há rằng ở đời chê lẩn sự đời, lấy làm tự-túc.
II. — Lạc đệ tự chào phú (Độc vận)
(Thi hỏng tự cười mình) (không tên)
Khoa mục đường xưa; văn chương lối mới.
Năm mây, lời thiên-tử rõ ràng;
Bốn bể, bụng cử-nhơn tức tới.
Lều chiếu là thang võng lọng; tranh lèo giật giải có nhường ai?
- ▲ Nghĩa là còn ẩn ở dưới, phải nên vui yên mệnh trời, chớ ngất ngưởng ta là ở rảnh yên mình mà lấy tiếng.
- ▲ Nghĩa là khi đắc thời phải nên ra giúp vua cho dân nhờ, không nên ngoa ngoắt hứng tình vui chơi cảnh đẹp, thế là tiểu-cục.
- ▲ Là nhà tranh.
- ▲ Xưa có thầy thuốc hễ chữa khỏi người nào, thì người ấy phải đem cây hạnh đến giồng ở vườn, sau thành rừng hạnh.
- ▲ Là sách thuốc.
- ▲ Dưới câu này lại còn có câu: « Hú hí vỗ tay ôm cháu, véo má hôn ngang. Nghêu ngao nằm võng dạy con, vắt chơn thẳng dọc. » Nhưng lại trùng vần dọc.