Trang:Co xuy nguyen am.pdf/84

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 77 —

Run rủi chi phấn lại pha son? Man mác nhẽ thuyền chưa đỗ bến.
Lễ vấn-tính phong-phong mở-mở; mở lại phong, chửa thấu rõ nguồn cơn.
Đường thông-môi nợ-nợ duyên-duyên; duyên hay nợ, bởi vì ai xui khiến?

Cho nên nỗi: Hoa kia ủ mặt, liễu nọ trau mày.
Con tạo-hóa trêu ngươi quay quắt. Mối cương-thường trách kẻ thày lay.
Rừng nho, bể thánh có thiếu chi? mà nỡ để hồng ngâm cho chuột vọc.
Bà nguyệt, ông tơ sao lẫn mấy? mà hoài đem bột lọc để Ngâu vầy.
Tủi phận xui nên duyên kiếp ấy. Vì ai nên nỗi nước non này?
Chốn Tước-bình[1] đã thấu mấy lần? rặt rìu nơi lan-thất lan-phòng, há có phải hồng-nhan bạc phận.
Cầu Ô-thước[2] khiểm chi một dải? cách trở thủa hà-đông hà-bắc, sao chẳng cho bạch-diện[3] về tay.
Đã đành phận mười hai bến nước. Chẳng tham nơi năm bảy trâu cày.

Nghĩ rằng: Trái phận khôn ưa, cho duyên thế vậy.
Thề non nguyền bể hãy ghi lời; ăn bắc nằm nam chi học thói.
Duyên chàng Trịnh có phen gặp-gỡ; đá vàng mong kết nghĩa Thục-Vân[4].
Cửa họ Tô mặc khách ra vào: hương lửa dễ soi lòng Tiểu-Muội[4].
Mặc cha mẹ định liệu dám sai lời; nọ chú bác tiếng tăm ngao ngán nỗi.
Kẻ xui-giục tìm nơi trao truốt; song tôi nghĩ của đời người thế, giàu thấy đâu Đình-trưởng thủa mang vàng.
Người mỉa-mai những tiếng nọ kia; song tôi nghĩ nghiên ruộng bút cày, khó ai phụ Mãi-Thần khi gánh củi.


  1. Là bình phong vẽ con công, để thi bắn kén rể.
  2. Chim Ô-thước làm cầu trên Ngân-hà để cho Ngưu, Nữ gặp nhau.
  3. Là anh học trò mặt trắng.
  4. a ă Là hai người con gái kén chồng.