Trang:Co xuy nguyen am.pdf/85

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 78 —

Đã đành canh-cánh ở bên lòng; há có dửng-dưng mà không nói.

Vậy phải: Niềm riêng giãi tỏ, lòng thực kể tường.
Sự đấy đây gẫm xem nhường đuốc; việc phải chăng lấy đấy làm gương.
Giàu thú quê, chơn lấm tay bùn; duyên chẳng đẹp dễ ép dầu, ép mỡ.
Khó hàn-sĩ, tai-hiền mắt-thánh; phận đã ưa chẳng cân nghĩa, cân vàng.
Chốn đất bằng một tiếng sấm vang; cửa Mông-Chính ngựa xe đủng-đỉnh.
Trong cửa Vũ ba từng cá nhảy; nhà Lưu-Bình võng dá nghênh ngang.
Thế mới biết nông nhì mà sĩ nhứt; gặp thời ra của có lại quan sang.

VI. — Gái nhỡ thì phú

(Phóng vận)

Nửa đêm thức giấc dậy, mà tiếc cho con người ta rằng: Trăng tà xế bóng, nước giọt thâu canh.
Ngẩn ngơ nhẽ! Dây tình cắt-cứa. Buồn tênh thay! Cái số lênh-đênh.
Đêm thanh-nhàn, tựa gối gẫm lòng son; tuyết ủ, sương che ngao-ngán phận!
Ngày vắng vẻ, ngắm gương soi má phấn; mai gầy, liễu yếu thở than tình!

Nhớ xưa: Răng nhưng nhức đen, tóc rà rà chảy.
Khăn luợt chảy, rẽ đầu ngôi trắng xóa; xinh gớm! xinh ghê!
Yếm lương tàu, in trước ngực đỏ loè; lịch sao! lịch vậy!
Cửa cấm hồng đưa tía dạo; quần chơn, áo chít mỉa-mai chiều.
Lầu hồng phấn đánh gương soi; lược giắt, trâm cài trao truốt mãi.
Áo the trắng, dây lưng điều bay bướm; dịu-dàng thay nên giá hồng-nhan.