Trang:Co xuy nguyen am.pdf/86

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 79 —

Bộ nhẫn vàng, hoa tai bạc bảnh bao; đằm thắm nhẽ ra chiều thanh-quí.
Chẳng ngọc ngà nhưng cũng gái thanh tân; bạn đào-lý há không phường cát-sĩ?

Những mong: Nhân duyên đáng phận, tài sắc cho cân.
Tiết xuân vừa độ, vườn hạnh gặp tuần.
Xôn-xao mùi huệ bén mùi lan; phải lứa đôi, cũng là duyên Tần, Tấn.
Rìu-rặt tiếng cầm chen tiếng sắt; vẹn ái ân, cho đẹp phận Châu, Trần.
Tốt duyên ra may vớ được anh-hùng; cũng thỏa lúc che màn rủ trướng.
Xấu phận nữa gặp phải chàng hàn-sĩ; cũng đành khi sửa túi nâng khăn.

Ai ngờ rằng: Mặt liễu ủ-ê, mày hoa ái ngại.
Bởi vì ai ngăn cấm đường duyên? Cho nên nỗi dở dang phận gái.
Buồn bã nhẽ! Trăng thâu bóng lọt, đêm năm canh, sáu khắc những mơ-màng!
Rầu rĩ thay! Nhị rữa hoa tàn; xuân một khắc, nghìn vàng khôn đổi lại,
Trách ông nguyệt thực là bất-trị! sao cầm dây mà giữ mãi khăng-khăng?
Giận chị Hằng đáo để vô-chừng! không chắp mối để làm chi mãi-mãi?
Kìa bắc-lý ngựa xe sum họp; mối tình duyên, khen kẻ khéo dặt-dìu.
Nọ đông-tường ong bướm xôn-xao; đường lai vãng, rộn người đưa mối lái.
Người xui giục: Đứa kia nhà phú túc, ruộng cũng có, mà trâu bò cũng có; song mà duyên chẳng ưa, phận chẳng đẹp, mối tơ vương khôn lẽ ép lòng nhau.
Kẻ mối manh: Thằng ấy tính chuyên cần, gánh cũng nên, mà cày cuốc cũng nên; song những tuồng vô dạng, đứa vô duyên, bia miệng thế có đâu nên phận cải.