Trang:Conhandamluan.pdf/55

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 52 —

ví mình với Quản-Trọng, Nhạc-Nghị, chẳng biết lời ấy thực hay hư? Khổng-Minh đáp: « Phải, Lượng tôi cũng có nhún mình mà ví thế. » Chiêu nói: « Tôi nghe Lưu-Bị ba lần đến cầu ông ở lều danh, may được ông, như cá gập nước, toan muốn lấy sạch cả Kinh-Tương, nay chái lại, có một buổi sáng mà về tay Tào-Tháo hết, thế là ý sao? » Khổng-Minh đáp: « Kế lấy đất Hán-Thượng thì dễ như chơi, hiềm vì chủ ta muốn làm điều nhân nghĩa không muốn cướp cơ-nghiệp của người đồng-tông, nên không thèm lấy. Lưu-Tôn là đứa trẻ thơ, tin lời nịnh, ra hàng Tào, cho nên Tháo mới lộng-lẫy được. Nay chủ ta đóng quân ở Giang-Hạ, sẽ có kế khác, kẻ tầm thường hiểu sao được. » Chiêu nói: « Nếu thế thì ra: ông việc làm cùng nhời nói khác nhau. Ông đã ví mình như Quản-Trọng, Nhạc-Nghị, mà Quản-Trọng thì xưa giúp Tề-Hoàn-Công bá được chư hầu, còn Nhạc-Nghị xưa giúp nước Yên, hạ được 70 thành nước Tề, hai người ấy thực cớ tài tế thế. Còn như ông nay, trước ở lều danh, xếp gối ngồi cao, nay ra giúp Lưu-Bị, nên phải vì dân mà trừ kẻ loạn tặc chứ! Nay tôi xem ra, khi Lưu-Bị chửa tìm được ông, còn tung hoành được; nay được ông về giúp, thì ai ngờ thấy quân Tào mới đến đã bỏ giáp vất đao mà chạy. Trên không báo được ơn Lưu-Biểu, dưới không giúp được con côi, bỏ Tân-Dã chạy ra Phàn-Thành, thua Đương-Dương chạy ra Hạ-Khẩu, đến đây không chỗ dong thân, như thế chẳng hóa ra từ khi Lưu-Bị được ông về giúp lại kém trước dư? Quản-Trọng, Nhạc-Nghị xưa chắc là không thế, mấy lời quê kệch, có chỗ nào ngu, xin ông đừng chấp. » Khổng-Minh đáp: « Chí chim bằng nhiều khi các chim nhỏ không hiểu thấu, người bệnh nặng, trước hết phải cho uống nước cơm nước cháo, hòa thuốc vào ít một cho uống, bao giờ phủ tạng điều-hòa bấy giờ mới bỏ vào