cung. Rượu đương uống, Thái-hậu bảo Gia rằng: « Nam-Việt được nội-thuộc là cái lợi cho nước-nhà. Vậy mà quan Tương hình như không thuận, sao vậy? ». Nói thế để chọc tức Sứ-giả. Sứ-giả hồ-nghi cùng nhau giùng-giằng, bèn không ai dám gây sự. Gia xem thấy khác-ý, lập-tức dứng dậy lui ra. Thái-hậu giận, toan cầm giáo lao Gia! Nhà-vua ngăn lại. Gia bèn bước ra, chia lấy lính của em mà về nhà. Cáo không chịu ra mắt Nhà-vua cùng Sứ-giả. Ngầm cùng các đại-thần tính việc làm loạn. Nhà-vua vốn không có ý muốn giết Gia. Gia biết vậy, vì thế mấy tháng không khởi sự. Thái-hậu toan một mình giết Gia, thì sức lại không làm nổi. Vua Hán nghe tin: Gia không vâng-theo mạnh-lệnh; Nhà-vua và Thái-hậu thế cô yếu ớt không ngăn nổi; các sứ-giả nhút-nhát không quả quyết... Lại cho là: Nhà-vua cùng Thái-hậu đã nội-phụ; riêng có Lã-Gia làm loạn, chả đáng việc để nổi quân... Toan sai Trang-Tham đem hai nghìn người đi theo sang sứ... Trang-Tham nói: « Lấy hòa-hảo mà sang, vài người là đủ rồi! Nhưng lấy oai-võ mà sang thì hai nghìn người chả làm được việc gì cả! » Chối không nhận. Vua Hán bèn truất ngôi Tham! Viên Tướng cũ nước Tế-Bắc là Hàn-Thiên-Thu hăng-hái mà rằng: « Lấy một nước Việt nhỏ-xíu!... Lại có mẹ Chúa nó làm nội-ứng... Chỉ một
Trang:DaiVietsukytoanthu1.pdf/105
Giao diện