Trang:DaiVietsukytoanthu1.pdf/24

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
26
 

Người trong nước đều gọi là chúa (vương): chức Thái-Thú chỉ là để không... Thế mà chúa là bậc đáng quý-trọng, có oai phục được trăm giống Mường, không kém gì Triệu-Vũ. Các đời sau đều truy phong tước Vương. Cho nên nêu chúa ra, đặt ngang với các Vương khác.

11) Các Nam-đế đời Tiền, Hậu Lý là hiệu gọi đương thời, chưa có thật lên ngôi hoàng-đế. Cho nên sống thời chép là đế, mà mất thì chép là hoăng, theo lệ các chúa Chư-Hầu.

12) Đời Triệu-Việt-Vương, Lý-Thiên-Bảo tuy có xưng vương lập nước, nhưng sự tích nhỏ-mọn. Quốc-thống thì đã thuộc về Việt-vương. Cho nên chép phụ với nhà Triệu.

13) Bố-Cái đại-vương, hào, giầu, có sức-khỏe, cũng là tay anh-hùng một thời. Nhưng nhân lúc loạn, dùng kế của Đỗ-Anh-Hàn, vây phủ Đô-Hộ. Viên quan cai-trị ốm chết, mới vào ở trong phủ. Chưa kịp chính-vị-hiệu liền mất ngay. Người con mới tôn cha lên tước Vương. Cho nên chép nhỏ đi...

14) Các quan cai-trị người Tầu, nếu có chính tích tốt, tất chép. Mến người tốt, ghét kẻ xấu, lòng ai cũng thế. Đó là lẽ công bằng ở đời...

15) Mười hai Sứ-Quân, nhân lúc thời-thế không ai chủ-trương, đều chiếm đất giữ lấy mình, không ai thu-phục được ai. Thế nhưng Ngô-Xương-Xý thì chép là chính-thống, vì là dòng dõi họ Ngô.