Trang:DaiVietsukytoanthu1.pdf/36

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
38
NGÔ SĨ LIÊN

đáng sánh đôi, liền bảo bầy tôi rằng: « Con ấy là giống tiên! Kẻ nào tài-đức gồm đủ mới có thể làm rể được! » Khi ấy thấy có hai người từ ngoài vào, lậy ra mắt ở dưới sân, xin được làm rể. Nhà-vua lấy làm lạ mà hỏi họ. Họ thưa rằng: « Một người là Sơn-Tinh. Một người là Thủy-Tinh... Đều ở trong bờ-cõi. Nghe tin nhà vua sáng-suốt có cô gái thánh, nên dám tới xin chờ mạng-lệnh... » Nhà vua nói: « Ta có một gái há dễ được hai rể hiền! » Bèn hẹn hôm sau, ai sắm đủ lễ cưới đến trước thì cho... Hai người hiền vâng dạ, lạy tạ ra về. Hôm sau, Sơn-Tinh đem bạc, vàng, ngọc báu, cùng các món chim núi, muông đồng tới dâng. Nhà vua y hẹn gả cho. Sơn-Tinh đón về ngọn núi cao nhất trong dẫy Tản-Viên, ở đó... Thủy-Tinh cũng đem của cưới đến sau, hối hận không kịp... Bèn nổi mây, rấy mưa, dồn nước tràn rẫy, đem các thủy tộc đuổi theo. Nhà-vua cùng Sơn-Tinh dương lưới sắt chắn ngang thượng-lưu miền Từ-Liêm để chống lại. Thủy-Tinh theo lối sông khác, từ Lý-Nhân vào chân núi Quảng-Oai. Rồi ven bờ lên cửa sông Hát; ra sông Cái, vào sông Bờ đánh núi Tản-Viên!... Nơi nơi đào thành vực, thành đầm, chứa nước để tính việc đánh úp! Sơn-Tinh dùng phép thần-thông biến-hóa, gọi được nguời Mán, đem tre làm phên chống nước... Lại dùng nỏ để bắn... Các giống có vẩy, có mu, trúng tên chạy