Nói tóm lại, giống người chúng ta ngày nay là một giống thuộc dòng Bách-Việt về miền biển và vẫn ở đất này. Trong bao nhiêu năm chung-đụng với người Tầu, sự lẫn giống cố-nhiên là có. Thế nhưng bảo chúng-ta hoàn-toàn là con cháu khách buôn, các lính thú ở Tầu sang đây, như ý nhiều người, thì quyết là không đúng. Vì nếu như vậy, sao tiếng nói của ta lại khác hẳn của Tầu về tự-pháp? Ví-dụ khi Hình-dong-từ mà người Tầu đặt trên danh-từ thì bao giờ ta cũng đặt xuống dưới. Tầu nói 好 花, thì ta nói là hoa đẹp; Tầu nói là 孝 子 賢 孫, thì ta nói là con hiếu, cháu hiền. Chúng tôi nghĩ: Nếu cùng là một giống thì tiếng nói có thể khác nhau về phương-ngôn, về thổ-âm, chứ chẳng có thế khác nhau về tự-pháp như thế được.
Ấy đại khái quan-niệm về nguồn gốc người mình ở tôi là thế. Mấy người ngoại quốc khảo-cứu về nhân-chủng ở ta còn có nhiều ức-thuyết nữa. Tổ-tiên ta, người thì cho từ Mân-Việt (Phúc-Kiến) sang; người thì cho tự Vân-Nam xuống; người lại bảo ở Mã-Lai qua nữa. Đó chỉ là những ức-thuyết chả có gì là chắc-chắn cả. Vậy, tôi hãy tin ức-thuyết của tôi...