Trang:DaiVietsukytoanthu2.pdf/32

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
NGO SI LIÊN

Lê-văn-Hưu bàn rằng:

Bôn, Dục tên hai dũng-sĩ đời xưa) khi còn non nớt, thì không chống nổi hạng gù, què đương tuổi khỏe mạnh! Lâm-Ấp thừa cơ lúc nước Việt ta không vua, vào cướp Nhật-Nam, Cửu-Chân rồi xin được cả quyền cai-trị! Há rằng lúc ấy nước Việt ta không chống nổi nước Lâm-Ấp kia sao? Chỉ vì không có kẻ cầm đầu cho nên vậy! Thời không bĩ mãi, phải có lúc thái! Thế không khuất mãi, tất có lúc thân! Lý-Thái-Tông chém chúa nó là Sạ-Đẩu. Lý-Thánh-Tông bắt chúa nó là Chế-Củ. Rồi buộc dân nó năm vạn người tới nay phải làm tôi-tớ. Thế cũng đã đủ để rửa sạch cái thù cái nhục trong mấy năm rồi vậy.

Phụ chú

(1)Theo sử của Ngô-thời-Sĩ thì: «Khi ấy người Trường-Sa là Vương-Cơ, cùng với tướng giặc ở Thục là Đỗ Hoằng, tú-tài ở Giao-châu là Lưu-Trầm, cả bọn cùng làm phản. Khản sai viên Đốc-bạ đánh phá được chúng, chém Cơ, bắt sống Lưu-Trầm. Vì công ấy nên Khản được thêm chức này ».

« Đào-Khản. quê ở Ba-Dương. Vương-Cơ theo sử Tấn thì: Cơ quê ở Trường-Sa. Cha là Nghị làm thứ-sử Quảng-châu, rất được lòng