Trang:Dai guong kinh.pdf/42

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 40 —

trong đời người có một cái quí nhất mà dướch tình cho đang! Chẳng qua: cái ngòi vật-dục khêu ở ngoài, ngọn lửa tà-dục bốc ở trong làm cho một chút lòng trinh đương đỏ như son mà cháy ra than, tàn ra gio, tan ra khói. Tiếc thay!

Than ôi! Trâm cài lược giắt, ai kém chi ai; chút trinh kia nếu đã không còn thời thiên-hạ xem ra rẻ giá. Đàn bà muốn có giá, trước nên quí chuộng lấy chữ trinh.

Phương-ngôn: Chữ trinh đáng giá nghìn vàng.

NÓI VẬT-LÝ. — Con tầm, người ta hay ví với con gái.

Con tầm kia, từ khi ăn một, ăn hai, ăn ba, cho đến lúc ăn dỗi, biết bao công người hái dâu! Biết bao công giữ mưa gió! Đến lúc chín mà đem sang ở né, một tấm lòng son, ấy lúc vương tơ duyên. Nhưng nếu không gìn-giữ, để một con nhặng xanh trâm vào, thành ra cái vết đen thời mối tơ hồng vương không xong mà thân đến vất bỏ. Tiếc thay cho con tầm! Tiếc thay cho công người chăn tầm! Tiếc thay cho dâu gai!

22. — ĐỐI VỚI CHỒNG

5°. Chữ Trinh lúc biến

Khó nói thay!

Cảnh-ngộ trong một đời người ta, rất là không có thường. Cảnh-ngộ không có thường mà đức-hạnh giữ được thường thời chỗ đó mới là chỗ hơn người mà trong nhẽ đáng quí càng đáng quí. Bởi thế cho nên chữ trinh đến lúc biến, khó nói thay!