Trang:Dai guong truyen.pdf/13

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
11
đạo làm mẹ

Ông Mạnh-tử, sau lúc đã có vợ, một khi sắp vào buồng, thấy vợ đương cửi-trần, giận rằng vô lễ, rồi đi ra không vào nữa. Người vợ ra có nhời với mẹ chồng để xin về, thưa rằng:

— Con nghe đạo vợ chồng xưa nay, trong chỗ buồng riêng không phải giữ nệ lắm. Nay con hơi chễ-nải một chút mà chồng con giận dỗi, xem ý như đãi con là khách. Người đàn bà không có nhẽ là khách mà đi ngủ ở nhà người. Vậy thưa mẹ biết cho, để con xin về nhà bố mẹ đẻ.

Bà mẹ sai gọi con, bảo rằng:

— Ở trong kinh Lễ có dạy rằng: « Sắp bước chân lên thềm, phải đánh tiếng, là để cho người trong nhà biết; sắp bước vào trong cửa, mắt phải nhìn xuống đất, là sợ trông thấy sự riêng của người ta ». Nay tự mình không có lễ mà muốn trách người phải có lễ, như thế thế nào được!?

Ông Mạnh-tử phải xin lỗi, rồi mời vợ ở lại.

— Ông Mạnh-tử khi ở trong nước Tề, mặt thường có vẻ lo; một hôm, đứng tựa cột thở dài. Bà mẹ trông thấy, hỏi rằng:

— Trước vẫn thường thấy con mặt như có vẻ lo, bây giờ lại đứng mà thở dài, là ý làm sao thế?

Thưa rằng: — Con nghe: phàm là người quân-tử, được ông vua có thật tin dùng cái đạo học của mình thời mới theo làm quan mà ăn lương; chớ không tham vì giầu sang mà làm quan. Nay ở lâu trong nước Tề, đạo học của con không ai dùng, muốn đứng dậy đi mà nghĩ mẹ đã già, cho nên con lo.