Trang:Dai guong truyen.pdf/14

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
12
đài gương truyện

Bà mẹ nói: — Này con, mẹ nghe phận đàn bà xưa nay, chỉ trông nom cơm nước, may vá quần áo, phụng thờ bố mẹ chồng. Cho nên chỉ có lo liệu trong cửa nhà mà không can-dự đến việc ngoài; cho nên có đạo tam-tùng mà không có nghĩa được tự-do; cho nên lúc làm gái thời theo với bố mẹ, đi lấy chồng thời theo với chồng, chồng chết thời theo với con. Nay con đã khôn nhớn nên người mà mẹ lại già rồi. Con cứ nghĩa phải của con, con làm; mẹ cứ lễ thường của mẹ, mẹ giữ. May ra đều được hợp đạo cả, việc gì con phải lo?

Ông Mạnh-tử được nhời mẹ dạy, cúi đầu xin vâng. Bởi thế ông không phải vì bổng lộc mà làm quan với đời, rồi học nên một vị đại-hiền; người sau quí chuộng cũng gần như đức thánh Khổng, thường nói là: « ông Khổng, ông Mạnh. »

Kẻ dịch có nhời thơ rằng:

Thương con, mẹ cũng như ai;
Dạy con cho được hơn người là hơn.
Nghìn thu mẹ thánh con hiền!


姜敬季魯

3. — BÀ KÍNH-KHƯƠNG NHÀ HỌ QUÝ NƯỚC LỖ

Bà Kính-Khương, con gái nước Cử, lấy chồng về họ Quí nước lỗ, vợ ông quan công-tộc-đại-phu là Mục-bá mà mẹ ông Văn-bá tên là Chúc, làm quan Tướng-quốc.