Trang:Dai guong truyen.pdf/47

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.

妻之人蔡

24. — VỢ NGƯỜI NƯỚC SÁI

Con gái người nước Tống, lấy chồng về nước Sái, đã cưới được ít lâu mà rồi người chồng bị phải một tật xấu. Mẹ muốn đem về gả chồng khác. Người vợ ấy nói rằng:

— Cái sự không may của chồng, tức là cái không may của tôi, nhẽ nào lại bỏ đi. Phép đi lấy chồng, đã lấy người ta thời phải ở cho trọn đời. Nay người ta cũng chỉ là có tật xấu, không có can cớ gì nhớn lắm, lại chưa từng đuổi tôi. Tôi nhẽ nào được bỏ đi? Xem như hái cái hột phầu-rĩ kia, dẫu mùi nó có hắc, nhưng đã hái thời cũng nhặt lấy mà buộc để mang về; nữa chi trong đạo vợ chồng!

Sau nhất-định không nghe nhời mẹ mà ở trọn cùng chồng đến giai-lão.

Kẻ dịch có nhời bàn rằng:

Vợ chồng là hai người xa lạ mà thành thân, chỉ nhờ có chút tình thương nhau, cho nên ở với nhau được lâu. Nếu không thế thời trong khoảng trăm năm, sợi tơ duyên bao nhiêu lúc dễ đướch. Như vợ người nước Sái, thật trọn câu xuất giá tùng phu.


妻子答陶

25. — VỢ ĐÁP-TỬ HUYỆN ĐÀO

Đáp-tử là ông quan đại-phu, ngồi huyện Đào ba