Trang:Dai guong truyen.pdf/61

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
59
đạo làm vợ

vì sự giầu sang; bụng muốn có điều nhân mà đã được là có nhân, bụng muốn có điều nghĩa mà đã được là có nghĩa. Vậy thời lấy chữ “khang” đặt tên thụy, chẳng là phải nghĩa như?

Tăng-Sâm thưa rằng: — Vâng.

Rồi mà khen rằng:

— Chỉ người ấy mới có người vợ ấy!

Kẻ dịch có nhời bàn rằng:

Trong sự ăn của người ta, miếng cá thịt vẫn là hơn miếng rau, nhưng cũng một đôi khi miếng rau hơn miếng cá. Bởi người ta chung có tính ấy, cho nên những người tính giời càng thanh quá thời cá thịt thường xem không bằng rau. Suy cái tính ăn uống mà coi các sự vật ở đời, cho nên những người tính giời càng thanh cao bao nhiêu thời coi sự giầu sang càng rẻ-rúng. Đây từ Mạnh-Quang giở xuống, cho đến vợ Kiềm-Lâu, năm người đàn bà đó, phẩm tính từ đâu mà sinh ra? Thật như ngọc đúc! như tuyết đông! như gương trong! như giá chuốt! như cành mai bên trái núi! như tiếng hạc trên từng mây! Tự tấm lòng bỉ-ổi như kẻ dịch sách này, cầm ngọn bút, thuật truyện người nước ngoài, mà tự mình riêng nghĩ những thẹn bụng; thời các bậc học-vấn trong làng thoa-quần nước ta nay, mở quyển sách, xem truyện thiên-cổ, chắc cũng mới đọc mà lạ tai. Than ôi! gót danh lợi bùn pha sắc xám, mặt phong-trần nắng xạm mùi nâu, đời phồn-hoa, buổi đua chen, ai là Lương-Hồng? ai là Tiếp-Dư? ai là Lão-Lai? ai là Ô-Lăng? ai là Kiềm-Lâu? những khách trượng-phu còn vắng-vẻ, mà nữa chi trong bạn