Trang:Giac mong con 1926.pdf/17

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 15 —

thời xoi riêng mấy tủ xem, nhất-thiết rỗng không cả! Sợ thay! — Nếu gặp phải sự này mà tỉnh mất thời quyển mộng của ta không thành; may được khi ấy cũng vững dạ. — Rồi suốt ngày hôm sau chưa ai biết; bẩy giờ tối, lại ra nơi công-viên để bàn sự nguy cấp. Cùng một chỗ công-viên, cùng hai người tình-nhân, cùng bảy tám giờ tối, mà phong-cảnh tiêu-sơ, tinh-thần thảm-đạm, cho biết sự vui thú trong thiên-hạ dễ mấy khi mà tròn! An, nguy, vinh, nhục trên thân Nguyễn-khắc-Hiếu lúc ấy, đã trông cả vào trong tay một người nhi-nữ là Kiều-Oanh. Cơ đến lúc vô-khả-nại-hà, mà cõi tình lại biến ra một cảnh rất bí-mật! rất gian-hùng! rất hiểm quái!

Chung một vách với hiệu buôn ông Chu-văn-Lập có cái nhà bỏ không, cũng là của ông ấy để cho thuê mà chưa có người ở. Nhà có một cửa ngang thông với hiệu thời thường vẫn có khóa. Bàn định song, Hiếu y nhời dặn, đến 12 giờ đêm, theo quanh đường ngõ hẹp lại đằng sau nhà không ấy. Đến nơi, thời đã như có người hé cánh cửa đứng đợi. « Công-viên à? — Phải. » Nhân theo vào, cùng lên từng gác trên, mở một cửa kính lấy không-khí. Từ đấy, các thức ăn dùng, Oanh cứ đêm khuya thường mang sang. Mỗi bận Oanh sang, lại cùng nhau pha trè nói chuyện chơi. Gió xuân, mặt giời hạ, nước thu mà sương đông! Tình tương thân, lễ tương trọng, lý thú tương đắc, trong các bạn cùng-giao hiệp-sĩ trong thiên-hạ dễ ai mà với ai! Một đêm Oanh cầm sang một bao trè, nói là của một người Tàu buôn bán quen mới làm quà cho được một thạp. Đem pha uống, tuyệt thanh-lương. Hiếu ta sinh-bình thích trè ngon, thích người đẹp, thích cảnh-trí thanh-tĩnh, đến bận ấy được cả ba cái hợp một; nhân hứng vui nói chuyện rằng:

« Lòng thích của người ta thật khác nhau mà nhiều cái rất vơ-vẩn; nếu không nói, chắc không ai đoán hết bụng thích ai. Như tôi, xem sử chuyện đời xưa, bao những cái công danh to, lâu đài nhớn, chơi bời sướng, quyền