Trang:Giai nhan di mac 1.pdf/16

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 14 —

Vì vậy Xuân-Hương vẫn cứ cắm cung ở nhà, sớm khuya hầu mẹ, tháng ngày thấm thoắt, đã ngoài đôi tám xuân-xanh, nhưng không ai dám đưa tin đến hỏi dạm gì nữa.

Một ngày kia, gặp tiết Thanh-minh; theo thói thường nhà nào cũng làm bánh trôi-nước, nàng ấy nhân ngồi ngắm nghía đĩa bánh, cảm hứng mà vịnh rằng:

Thân em thì trắng phận em tròn,
Bảy nổi ba chìm mấy nước non
Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn.
Mà em vẫn giữ tấm lòng son.

Nàng ấy vịnh xong mới nghĩ lẩn thẩn thân mình, một đèn một bóng sơm khuya hầu mẹ ở chốn thâm-khuê, dẫu gái thơ vụng dại, đâu dám khoe tài, nhưng thả giọng văn thơ, hồ dễ mấy người tri-kỷ, nên từ xưa đến nay, chỉ thấy những người mối manh ép uổng, nghĩ sự nhân duyên cũng đã chán hơn cơm nếp nát. Vậy cứ thơ thẩn thâu ngày, khi thong thả lại xem sách vịnh thơ để tiêu-khiển. Một hôm ngồi trong buồng học, ngắm nghía bức tranh song tiên tố-nữ, nhân vịnh một bài.