Trang:Giai nhan di mac 1.pdf/23

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 21 —

gẫm nhân tình. Xuân-Hương nghĩ mình đâu lại có tằng tụi nhảm vậy, nếu tham vàng mà lấy thằng ngô, nhời ăn, tiếng nói xì-xồ khó nghe, mình phải liệu cách lịch sự mà khước đi mới được. Một hôm chú ta lại chơi. Xuân-Hương hỏi:

— Chú ở bên Tàu về tỉnh nào, mà họ là gì?

Chú khách đáp:

— Cái ngộ người Cảng-tống, thộc dề Hán-tộc; lấy các chú sướng cơ lơ bơ!

Xuân-Hương nói:

— Chú là Hàn-tộc thì hẳn hay chữ, hễ chú đối được câu này thì tôi mới lấy.

Chú khách tưởng là câu đối chữ mà dễ đối liền gật đầu ngay.

Xuân-Hương mới viết ra một câu như sau này:

Chân đi hài hán, tay bán bánh đường; miệng hát líu lường, ngây ngô, ngấy ngố.!

Chú khách thấy câu đối ra có chữ, Hán, Đường, Ngô, là tên các triều nước mình, còn những chữ khác không hiểu là gì hết, mới bảo rằng:

— Chào cái cô, ngộ ti dề, tể mai tôi lớ.

Chú khách về rồi. Sực đâu lại có người đưa một phong thư lại. Xuân-Hương nhận thư mở ra xem thì thấy có một câu đối rằng:

Người Cổ lại còn đeo thói Nguyệt!
Buồng Xuân chi để lạnh mùi Hương?