Trang:Giai nhan di mac 1.pdf/24

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 22 —

Xuân-Hương xem xong, tính chiết tự ra thì câu trên có chữ CổNguyệt 月 là chữ Hồ 胡, tức là họ mình; câu dưới có chữ Xuân Hương là tên mình, mà lại có ý trêu ghẹo; biết người này hẳn là người tài tình hay chữ, mới nhắn người cầm thư mời ông ấy lại chơi.

Nguyên ông ấy là ông chiêu Hổ người làng Đan-loan, phủ Bình-giang, tỉnh Hải-dương[1], dòng dõi con quan, có tiếng hay chữ, qua chơi nghe tiếng Xuân-Hương là bậc tài-nữ nổi tiếng văn thơ, không ai địch nổi, mới đưa thử câu đối để ghẹo ý xem. Thấy người cầm thư về nói Xuân-Hương nhắn mời lại chơi.

Giời gần chiều hôm, ông chiêu Hổ đánh chén say, ngất ngưởng lại chơi. Xuân-Hương chào đón vào ngồi. Chiêu Hổ hỏi sách vở đâu, nàng ấy cũng đối đáp như nước chẩy, giở đến ngón thơ, nàng ấy cũng ứng đối ngay lập tức. Chiêu Hổ thấy nàng ấy văn thơ chữ nghĩa giỏi giang, mà người lại thì mị có duyên, mới giở ra trò truyện lả lơi, ra chiều say sưa nghịch ngợm. Xuân-Hương bất-đắc-dĩ phải gắt lên, rồi liền đọc bốn câu như sau này:

Anh đồ tỉnh, anh đồ say,
Sao anh ghẹo nguyệt giữa ban ngày?
Này này chị bảo cho mà biết,
Chốn ấy hang hầm chớ mó tay!


  1. Hoặc truyền rằng: Ông ấy ở làng Bình-vọng, phủ Thường-tín, Hà-nội sau có ứng triệu đỗ Chế-khoa