Trang:Giai nhan di mac 1.pdf/27

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 25 —

Chiêu Hổ nói:

— Ừ, tha hồ, chị đọc lên.

Xuân-Hương liền đọc rằng:

Những bấy lâu nay luống nhắn nhe,
Nhắn nhe toan những sự gùn ghè.
Gùn ghè nhưng vẫn còn chưa dám,
Chưa dám cho nên phải rụt rè.

Chiêu Hổ thấy ba vần đều tử vận cả, không biết họa sao cho thoát, không nhẽ mình lại chịu thua, mới túng bí đáp họa lại rằng:

Hỡi, hỡi cô bay, tớ bảo nhe!
Bảo nhe, không được gậy ông ghè.
Ông ghè chẳng vỡ, ông ghè mãi,
Ghè mãi, rồi lâu cũng phải rè.

Xuân-Hương bựt cười mà nói rằng:

— Ông về ghè bà ấy ở nhà ý!

Chiêu-Hổ cười nhạt rồi giở ra về.

Xuân-Hương từ đấy lại càng nổi tiếng, văn-nhân mặc-khách thơ từ xướng họa đi lại cũng nhiều, nhiều người mon men đến chơi, nàng ấy lại thả ra cho một bài thơ, hễ tịt ngóc không họa được, thì nàng ấy không thèm ra tiếp, rồi đứng tưng hửng lại cút.

Một hôm nhân mùa nòng nực, Xuân-Hương ra