Trang:Giai nhan di mac 1.pdf/38

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 36 —

Ông cử võ mới nghe đọc được bốn câu liền bảo rằng:

— Thui... Thui... chị lại nọi xược cã tui hay sao?

Xuân-Hương mỉn cười không dám đọc nữa. Ông cử võ ngồi thẹn đỏ mặt rồi đứng ra về. Hai ông cử kia thấy Xuân-Hương xuất khẩu thành thi, xem chừng không đối đáp nổi, cũng chán truyện giở về nốt.

Khi bấy giờ ở hàng tổng có người đàn bà chửa hoang, phải làng nước ngả vạ, chị em nghe thấy đồn, lắm người lại ngỡ là Xuân-Hương, chê cười mỉa mai eo óc. Xuân-Hương nghĩ cũng thẹn thay cho bạn má-hồng, mới làm bài thơ giải trào, để binh lấy bạn chị em mình, cho khỏi tiếng khôn ba năm dại một giờ, miệng đời mai mỉa.

Thơ rằng:

Cả nể cho nên sự dở dang,
Nỗi niềm, chàng có biết chăng chàng?
Duyên Thiên (天) chưa thấy nhô đầu dọc (夫),
Phận Liễn (了) sao đà nẩy nách ngang (子)?
Cái nghĩa trăm năm, chàng nhớ chửa?
Mảnh tình một khối, thiếp xin mang.
Quản bao miệng thế nhời chênh lệch!
Những kẻ không mà có mấy ngoan!