Trang:Giai nhan di mac 1.pdf/42

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 40 —

Khi Xuân-Hương lên đến chùa Thầy, vào chào bà sư-cụ. Sư-cụ thấy cô ta người tuấn-nhã có lòng yêu-mến, mới hỏi rằng:

— Chẳng hay cô ở đâu ta?

Xuân-Hương nói:

— Bạch lạy sư già, con quê ở Hà-nội, vì cha mẹ mất sớm, số phận long đong; nay con muốn y qui cửa phật, để học đạo tu hành, cho được nhẹ quả kiếp thân sau này là may lắm.

Sư-cụ nói:

— Nam-mô a di đà phật! Nhà chùa từ bi quảng-đại, hễ ai đã có lòng y qui, thì nhà chùa cũng sám-hối phả-độ cho cả. Nay tiểu-nữ đã quyết lòng cát đoạn trần duyên, thì sư-già cũng xin vâng, nhưng chỉ e rằng nhà chùa nâu sòng dưa muối, chả biết tiểu-nữ có kham được chăng?

Xuân-Hương nói:

— Bạch lạy sư-già, con tủi thân con là phận gái, nhân duyên nhỡ nhàng, ba chìm bẩy nổi, đầy đọa bể trần, nghĩ cũng đã lắm điều khổ ải. Vậy con muốn thoát vòng ân-ái, mà theo đạo từ-bi, may ra nhờ giọt nước cành dương, rửa sạch nợ tiền-oan túc-trái, thì thân con chả nhẹ nhàng lắm ru? Mong nhờ sư-già ra tay tế-độ, cứu cho con khỏi kiếp trầm-luân, dù rằng dưa muối chay lòng, con cũng xin kham chịu, chỉ cầu cho tròn quả phúc là hơn.