Xuân-Hương qua đèo Ngang rồi vào tới Thanh-hóa, về quê Nghệ-an, thăm hỏi họ hàng, rồi lại đi chơi vãn cảnh các chùa chiền miền trong, đi đến đâu thì lừng tiếng văn thơ đến đấy.
ĐOẠN THỨ VI
Họa vần thơ giở ngọng oái oăm,
Khoe con tự thi tài đối đáp.
Một hôm, Xuân-Hương đảo ra qua chơi chùa Địch-lộng, chùa ấy ở về Thanh-hoa ngoại-trấn (Ninh-bình), trước kia chúa Trịnh mới sửa sang lại, phong cảnh cực đẹp, đề vịnh rất nhiều. Xuân-Hương vào tới chùa, còn ngồi dưới nhà tổ. Sực đâu có hai người văn-nhân thầy tớ đồ đệ vào chơi, dạo xem cảnh chùa, thấy thơ từ của các người du-thưởng đề nhan nhản cả ở trên tường vôi, một người văn-nhân cũng cầm bút đề lên tường một bài rằng:
Thầy tớ thong dong dạo cảnh chùa,
Cầm thư lưng túi, rượu lưng hồ.
Cá khe lắng kệ đầu ngơ ngác,
Chim núi nghe kinh cổ gật gù.
Then cửa từ-bi chen chật cánh,
Nén hương tế-độ cắm đầy lô.
Nam mô sẽ hỏi nhà sư tí,
Phúc đức nhà ngươi được mấy bồ?