chùa mà tu luyện, thì cũng tu cho trót được. Nhưng đi đến chùa sư ông nào thì không thấy mấy người chân-tu, mà sư hổ mang thì nhiều, nhiều bác thấy cô ta nhũn nhặn, lại muốn ước ao lưu ở làm vãi-mầm, vậy nàng ấy đi vân-du khắp mọi nơi mà không được như ý, nên lại giở về ngoài Bắc.
Nhân khi thong thả lên chơi Tuyên-quang, thăm chị em bạn, qua bên đường thấy một chỗ có hai hòn đá nằm chồng chất lên nhau, một hòn hình như người đàn ông nằm trên, một hòn hình như người đàn bà nằm dưới; khách buôn bán qua lại vẫn gọi là đá Ông chồng, Bà chồng, Xuân-Hương qua đó sực nghĩ giời đất sinh ra cũng kỳ, đá là loài vô tri, mà còn hữu tình như vậy, nữa mình là gái thuyền-quyên, mà lại lắm mối tối nằm không, nghĩ cũng buồn tình, vậy mới nên bài tức cảnh.
Thơ rằng:
Khéo khéo bày trò tạo-hóa-công,
Ông chồng đã vậy lại Bà chồng.
Từng trên tuyết điểm phơ đầu bạc,
Thớt dưới sương pha đượm má hồng.
Gan nghĩa dãi ra cùng chị nguyệt,
Khối tình cọ mãi với non sông.
Đá kia còn biết xuân già giặn,
Chả trách người ta lúc trẻ trung!